[Đoản] Nhật Ký Người Điên 3 - Nhược Cẩn Trần

Chương 30: Ngày 17 tháng 10 năm 2018
Editor: trucxinh0505

A, miệng vết thương kia vẫn còn.

Ông trời thật là muốn vui đùa lớn cùng tôi.

Tôi cho rằng thời gian của mình vô hạn, cho rằng tuy bị nhốt nhưng tôi có thể trường sinh bất lão, kỳ thật tôi chỉ đang hao phí thời gian của mình, nếu tôi hao phí mười năm ở tết Trung Nguyên, như vậy chờ thời điểm tôi đi ra ngoài, khả năng chính là bộ dáng 26 tuổi.

Tôi có thể dựa theo tâm ý bản thân cải biến chính mình thành bộ dáng kỳ vọng, không cần lo lắng dù nỗ lực thế nào thân thể đều sẽ khôi phục nguyên dạng ngày hôm sau.

Nhưng so với ưu điểm bé nhỏ không đáng kể này, cơ hồ tệ đoan làm người ta điên mất!

Nếu tôi không thể tìm được nguyên nhân bị vây khốn để đi ra ngoài, như vậy…

Hậu quả quả thực không thể tưởng tượng.

Tiền tôi vẫn như trước dùng hoài không hết, chính là mất đi ký ức mọi người chung quanh đối với tôi.

Tôi còn có thể tận tình làm chuyện mình muốn làm, không ai có thể quản tôi.

Tôi có thể thoái mái đi làm việc, mà không cần lo lắng đạo đức chế tài pháp luật khiển trách.

Chính là, tôi lại muốn có cuộc sống sinh hoạt một người bình thường.
 
Chương 31: Ngày 18 tháng 10 năm 2018
Editor: trucxinh0505

Khả năng, sẽ còn xuất hiện tình huống không xong.

Miệng vết thương trên cổ tay tôi cắt hai ngày trước, hôm qua tuy có kinh hoảng thất thố, nhưng còn chú ý che dấu, không để cha mẹ tôi phát hiện.

Nếu không loại miệng vết thương này rất khó giải thích.

Nhưng hôm nay tôi không cẩn thận để lộ cánh tay bị mẹ tôi thấy được!

Nhưng bà lại không có một chút phản ứng nào!

Không hề có bất luận phản ứng gì!

Sau đó tôi thử thăm dò trước mặt bà, giả vờ “Không cẩn thận” lộ miệng vết thương vài lần, nhưng giống như bà không thấy được vậy.

Cuối cùng tôi dứt khoát giơ cánh ta trước mặt bà, chỉ vào miệng vết thương hỏi: “Mẹ xem phải chỗ này của con có chút đỏ lên phải không?”

Mẹ lôi kéo cánh tay tôi nhìn kỹ một chút, lắc đầu: “Có gì đâu.”

Thế nhưng bà không có nhìn thấy vết thương kia!
 
Chương 32: Ngày 19 tháng 10 năm 2018
Editor: trucxinh0505

Tôi lại hỏi vài người —— bao gồm chạy đến một nơi rất xa kéo một người không quen biết —— hỏi cùng một vấn đề:

“Vết thương trên cánh tay tôi nghiêm trọng không?”

Nhưng mọi người đều trả lời:

“Không phải cánh tay bạn bình thường sao? Có miệng vết thương nào đâu?”

“Bạn nói giỡn đi? Trên canh tay bạn đâu có miệng vết thương nào.”

“Chỗ này hẳn không nghiêm trọng, nhìn không ra, tôi tùy tiện vỗ lên tay mình còn rõ ràng hơn.”

“Đừng náo loạn, hôm nay không phải ngày cá tháng tư”

……

Là tôi đang nói giỡn sao? Tôi cũng hy vọng là mọi người đang nói giỡn cùng tôi.

Có phải hay không, những phát sinh biến hóa trên người tôi, người khác đều không nhìn ra?

Có phải nhiều năm về sau tôi già đi, trong mắt mọi người, tôi vẫn là cô bé gái mười bảy tuổi?

Kỳ thật như vậy cũng tốt, ít nhất bọn họ sẽ không nhìn thấy một cô gái mười bảy tuổi nhìn giống một bà lão.
 
Chương 33: Ngày 20 tháng 10 năm 2018
Editor: trucxinh0505

Nếu, thời gian của bạn trở về một ngày trước đó, mà mọi người chung quanh chỉ có thể dựng lại một ngày nào đó.

Khi bạn vào tuổi trung niên, đầy mặt phong sương, mà cha mẹ bạn đầu tóc vẫn đen nhánh.

Khi gương mặt bạn nếp nhăn, đầu tóc hoa râm, người chung quanh có thể làm như không thấy, vỗ bả vai bạn nói: “Cháu còn nhỏ, khó tránh khỏi suy xét không chu toàn.”

Khi bạn già nua không khống chế được tay run đổ đồ ăn lên chiếu, lên mặt đất, bạn học bạn nhìn thấy sẽ nói: “Cậu bao lớn rồi, cầm chén cơm cũng không vững?”

Tất cả mọi người làm lơ biến hóa của bạn, chỉ có gương mặt chân thật phản ánh dấu vết năm tháng.

《 thổ bát thử ngày 》? 《 ngày giỗ vui sướng 》?

Chính là, ngày qua ngày tuần hoàn lại không thể giữ được tuổi trẻ.

Nếu không thoát được…

Bộ dáng sau Tết Trung Nguyên của tôi là gì?

Sau Tết Trung Nguyên, còn có tôi sao?
 
Chương 34: Ngày 24 tháng 10 năm 2018
Editor: trucxinh0505

Mơ màng hồ đồ qua mấy ngày, không có nghĩ ra được biện pháp, thiếu chút nữa còn bức điên chính mình. Tôi muốn tìm một người trò chuyện, cha mẹ bạn hữu khẳng định không được, bọn họ chỉ biết nói ý nghĩ tôi kỳ lạ.

Tôi nghĩ tới chị gái nhỏ lần trước ăn cơm gặp được.

Tìm cô ấy nói hết một chút, giảm bớt một chút áp lực, cũng có thể chải vuốt ý nghĩ bản thân rõ ràng hơn.

Vì thế…

Cùng ngày cùng thời gian, cùng địa điểm đó, tôi lại gặp được chị gái nhỏ.

Dùng lý do giống lần trước, chị gái đáp lời, sau đó đi cùng chị đến tiệm đồ nướng.

Thời điểm trên đường, tôi hỏi chị quan hệ bạn cùng phòng thế nào, tính tình bạn cùng phòng được không.

Như trong dự kiến, chị ấy khẳng định đáp, còn nói bạn cùng phòng đối với chị đặc biệt tốt, tuy ngẫu nhiên nói chuyện tính tình một ít so đo không được tốt lắm, nhưng con người không hoàn mỹ, có khuyết điểm là bình thường.

Nhìn chị gái như vậy, làm người rất khó tưởng tượng bộ dáng chị khóc lớn sau đó.

Tôi tìm một lý do khuyên cô ấy hôm nay cơm nước xong đừng lại trả tiền, đối với cái này chị không sao cả, liền đáp ứng.

Giống lần trước, thời điểm chúng tôi đến bạn cùng phòng chị gái nhỏ đã tới rồi.

Tôi hướng chị gái làm một biểu tình hiểu ngầm, ngồi một bên yên tĩnh xem sự tình phát triển.

Cứ theo lẽ thường ăn cơm.

Cứ theo lẽ thường hai người trong đó đi mua nước.

Cứ theo lẽ thường chị gái nhỏ nhờ bọn họ mua giùm chai nước.

Cứ theo lẽ thường, vì chai nước kia mọi người ồn ào lên.

Rồi vẻ mặt người nọ đầy bất khuất lấy ra hai mươi đồng tỏ vẻ trả tiền của mình, tôi đứng lên.

“Nếu chị gái mập mạp này nói như vậy, chị tôi cũng không thể chiếm tiện nghi người khác phải không, vậy đi, mọi người đều tính toán bản thân trả giá nhiều ít, lại được nhiều ít chỗ tốt, tính ra bổ sung thế nào?”

Chị gái liếc mắt nhìn tôi một cái, trầm mặc trong chốc lát, không có cự tuyệt tôi đề nghị: “Tôi nhờ các cậu mua nước vài lần, đại khái năm sáu lần đi, cũng có khả năng là tôi tính xót, vậy tính mười lần đi.”

Không nói bản thân trả giá cái gì, phỏng chừng khả năng cô ấy đều không nhớ rõ.

Mà mấy bạn cùng phòng đối diện đều không nói chuyện, cũng không biết là nhớ không rõ hay là nói không nên lời.

Ta cảm thấy hẳn cả hai đều có.

Chị gái không nghiêm túc nhớ chuyện của mình, các cô ấy lại tính toán chi li từng chai nước, chẳng lẽ sẽ nhớ kỹ?

Nhưng người chiếm tiện nghi nhiều đều nhớ không rõ, chẳng lẽ các cô ấy không biết xấu hổ nói ra?

Thời điểm có tôi có phải cảm thấy quá xấu hổ muốn nói gì đó hay không, bạn cùng phòng thứ ba chị gái nói chuyện: “Thời điểm cậu đưa đồ đều là nguyện ý cho, không phải chúng tớ hỏi cậu muốn, đương nhiên chúng tớ sẽ không nhớ rõ phải đưa cậu bao nhiêu tiền, nhưng Tiểu Ất không phải tự nguyện mua nước cho cậu, cậu kêu người ta mua nước đương nhiên phải đưa tiền, sinh hoạt phí Tiểu Ất không nhiều như cậu, mấy đồng tiền theo ý cậu không tính cái gì, nhưng đủ Tiểu Ất ăn hai bữa cơm đó?”

Trong nháy mắt đó, tôi đặc biệt vô ngữ.

Tuy nói như vậy, tựa hồ cũng có đạo lý, nhưng tôi rất tò mò, sao bạn vô sỉ lại không biết xấu hổ nói nói ra mà không có gánh nặng tâm lý nào?

Thời điểm người ta đưa đồ bạn nguyện ý nhận lấy, đương nhiên cái quá trình này cần có một chút khách khí qua lại, nhưng kết quả là bạn nhận đúng không?

Bạn cầm nhiều đồ của người ta, không phải nên có một chút hồi báo sao? Mua chai nước cho người ta cũng đòi tiền? Còn một kiểu “Bạn có tiền tôi không có tiền cho nên bạn cần phải trả tiền” sao?

Thật là có ý tứ!

Giằng co trong chốc lát, chị gái lên tiếng: “Nếu các cậu nói như vậy, chuyện trước kia không cần nhắc lại, mười đồng tiền này coi như là tớ trả tiền mua nước.”

Tôi nói tiếp: “Gọi ông chủ ra tính tiền đi, các người sáu người, mỗi người đưa 20 đồng, đưa thiếu không hay, chẳng lẽ đưa thiếu chị gái phải trả tiền cho mấy người?”

Đừng cho là chị gái thanh toán tiền còn chiếm tiện nghi.

Sau khi ông chủ ra tính toán, tổng cộng 316 đồng. Ông chủ báo tiền, tính ra mỗi người 52 đồng.

Tôi liền nói, một bữa cơm phong phú như vậy, sao mỗi người có thể chỉ 20 đồng?

Trợn tròn mắt đi?

Vì mấy đồng tiền tính toán chi li, kết quả chết ngất?

Mấy bạn cùng phòng kia mặc dù không lên tiếng tự lấy tiền, sắc mặt không được tốt rời đi. Có lẽ các cô ấy đang hối hận trong lòng —— sớm biết không nên so đo.

Lần này bởi vì tôi quấy rối, chị gái cũng không có quá thương tâm, cũng bởi vậy chú ý tôi dị thường: “Tựa hồ, em sớm biết sẽ có chuyện vừa rồi?”

“Đúng vậy, em biết.” Tôi trả lời khẳng định.

Không cần phải phủ nhận, tôi tới tìm chị vốn dĩ muốn tìm một người nói hết một chút.

Chị gái hỏi làm sao tôi biết được.

Vì thế tôi nói cho chị trong khoảng thời gian này mình trải qua, nói mình bị nhốt ở tết Trung Nguyên không ra được…

Chính là không nghĩ tới! Thế nhưng chị gái không tin tôi!

Cứ việc tôi giúp chị đuổi những bạn cùng phòng chán ghét đó, chính là chuyện nói đến khoa học không giải thích được, biểu tình chị gái một bộ “Có phải đứa nhỏ này bị bệnh hay không? Sao lại nói ngốc như thế?” Chị nhìn tôi…

Được rồi, đặt mình vào hoàn cảnh người khác ngẫm lại, nếu có người nói với tôi loại lời nói này, phỏng chừng tôi cũng sẽ không tin…

Chị ơi, chờ em!

Ngày mai tôi sẽ chứng minh mình không có nói láo!

-------------

Tác giả có lời muốn nói: Một chương này mất năm ngày, viết 9 đoạn, 1.2.4.5 đến ~~~~6.7 mới xong… Rồi ta gom lại.
 
Chương 35: Ngày 25 tháng 10 năm 2018
Editor: trucxinh0505

Chị gái nhỏ ngày hôm qua đi rồi, tôi nghiêm túc quan sát tình huống chung quanh, nhớ kỹ sau đó sẽ phát sinh chuyện gì.

Vì thế hôm nay giúp chị gái nhỏ đuổi những bạn cùng phòng chán ghét đó đi, tôi nói với chị: “Chị thấy bé trai đang ăn cơm ở đằng kia không? Qua mười giây, cái muỗng của bé sẽ rớt xuống đất, sau đó bé khóc lớn, cho đến khi cha mẹ bé đáp ứng mua cho một ly đồ uống.”

Thoạt nhìn chị gái có chút ngốc.

“Năm phút sau, phục vụ kia sẽ làm vỡ mâm.”

“Tiên sinh cách vách bàn kia gọi món ăn, muốn một phần khoai tây, một phần thịt bò béo.”

Chờ tôi nói xong hết thảy sẽ xảy ra, chị gái nhỏ trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Những người này, đều là diễn viên em mời à?”

Dưới tôi giải thích, rốt cuộc chị gái miễn cưỡng tin lời tôi nói, không xem là một chuyện vui đùa.

Bất quá khi đó tôi đã không có tâm tình tìm kiếm an ủi, để chị gái tin tưởng phải trả cái giá quá lớn, làm tôi hao hết toàn bộ tinh lực.

Nhìn tôi uể oải ỉu xìu ghé vào trên bàn, khả năng chị gái nhỏ có chút không đành lòng, nói: “Nếu điều em nói là thật. Vậy… Nếu đã như vậy, sống tiêu cực suy sút cũng là sống, sống lạc quan tích cực cũng là sống, vì sao không vui vẻ sống? Nói không chừng không bao lâu là em có thể đi ra ngoài.”

Tuy là nói như vậy, nhưng tôi thật sự không có một chút nhiệt tình nào. Lạc quan sao? Ai có thể nói cho ta, gặp phải chuyện như này, làm sao để bản thân có thể lạc quan.

“Em xem, tựa như em nói đã tiếp nhận bản thân bị nhốt ở ngày 15 tháng 7, có thể tích cực đi học tập các loại kỹ năng phong phú cho bản thân, chẳng qua là phát hiện thân thể không thể giống ngày qua ngày trường sinh bất lão thôi sao.”

Không thể trường sinh bất lão, chẳng lẽ là việc nhỏ?

“Nhưng em vẫn có tài phú xài không hết, thời gian tự do tự tại, giống như tiên tri biết ngày này sẽ phát sinh chuyện gì, mà em nói mình mất đi là thời gian, chi bằng là nói người chung quanh không có ký ức về em.”

“Kỳ thật sinh hoạt của em so với trước kia không khác mấy, chỉ là… Ừ… Không ai có thể chứng kiến em trưởng thành.”

“Đúng rồi, em nói nhật ký em viết không phục hồi đúng không? Tuy tạm thời không có người khác có thể nhìn thấy, nhưng hiện tại không đại biểu về sau, nó nếu được bảo lưu, vậy tồn tại nhất định nó có giá trị, vì sao những thứ khác đều phục hồi như cũ mà nó không bị ảnh hưởng?”

Chị gái nhỏ cho rằng, có lẽ quyển nhật ký này là mấu chốt giúp tôi thoát khốn cảnh, kiến nghị tôi chú ý chuyện bên người nhiều chút, có thể ghi lại những điều đó vào nhật ký, khả năng sẽ có trợ giúp đối với tôi.

Đương nhiên, tiền đề tôi nói đều là sự thật.

Đương nhiên tôi nói là sự thật, cho nên tôi quyết định ấn theo chị gái nhỏ nói thực hiện.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay 600 chữ, thuận tiện bổ sung chương 7…
 
Chương 36: Ngày 26 tháng 10 năm 2018
Editor: trucxinh0505

Tôi tự hỏi cả ngày.

Chị gái nhỏ cho rằng tôi viết nhật ký là mấu chốt phá cục, lúc ấy cảm giác giống như rất có đạo lý, nhưng sau lại nghĩ, cũng không có tuyệt đối như vậy.

Nhật ký là mấu chốt, chính là cơ hồ mỗi ngày tôi đều viết nhật ký, nhưng tôi vẫn bị nhốt ở chỗ này.

Là tôi viết số trời không đủ, hay là nguyên nhân ghi lại không đủ nhiều?

Có lẽ nhật ký là một sai xót không hồi phục, hết thảy chuyện phát sinh được ghi lại, cùng chuyện đối lập trước kia kịp thời sửa lại, tôi tự hỏi?

Quả thực là không hiểu ra sao.

Tất nhiên vẫn muốn viết nhật ký, bất quá tôi cũng muốn ngẫm lại phương hướng khác.

Tỷ như phong phú chính mình, làm cho chính mình trở nên hoàn mỹ.

Tỷ như làm nhiều chuyện tốt, cứu vớt những người vô tội bị tổn thương.

Tỷ như…

Giả thiết tôi bị nhốt ở tết Trung Nguyên chính là một ý chí thần bí, mà cái ý chí này là chính nghĩa thân thiện, như vậy, có phải tôi hướng về “Chân thiện mỹ” phát triển là được hay không?
 
Chương 37: Ngày 27 tháng 10 năm 2018
Editor: trucxinh0505

Hôm nay, tôi lại đi lớp luyện dương cầm cùng vũ đạo.

Thân thể không phục hồi lại ngày trước lễ, tựa hồ có tí xíu chỗ tốt.

Đó chính là sau khi tôi kéo giãn gân cốt, luyện tập không cảm thấy đau.

Coi như chút ít an ủi.

Thời điểm buổi chiều đi luyện dương cầm, anh trai nhỏ ngồi bên cạnh khích lệ tôi, nói tôi thiên phú không tồi, cố gắng luyện tập, có lẽ không bao lâu liền có thể đuổi anh ta!

Ha hả… Chúng ta chờ xem!

Tôi không những muốn đuổi kịp anh ta, còn muốn vượt qua anh ta nữa!
 
Chương 38: Ngày 28 tháng 10 năm 2018
Editor: trucxinh0505

Thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có!

Quả thực đổi mới thế giới quan của tôi!

Hôm nay học xong lớp dương cầm, trên đường tôi về nhà.

Thời điểm đi ngang qua một tiểu khu, nhìn thấy thật nhiều người vây quanh chỉ trỏ một tòa nhà lầu, tôi cũng đi qua tham gia náo nhiệt.

Qua đi vừa thấy, một phụ nữ đang chỉ huy người đập phá nhà!

Thật là đập phá nhà!

Đồ dùng vật dụng trên tường đều bị phá nát, tủ quần áo, cửa kính tan nát nằm trên đường, những thứ không thể mang đi đều bị đập nát…

Tôi nhìn đến sợ ngây người!

Chuyện này thù oán gì vậy! Mà có thể làm ngoan tuyệt như thế!

Sau nghe người chung quanh bát quái mới hiểu.

Hai vợ chồng này là tự do yêu đương, sau nam cầu hôn cùng nữ, nữ liền đáp ứng.

Nhà trai chịu toàn bộ tiền mua phòng, bởi vì chịu toàn bộ nên bất động sản không có tên nhà gái, yêu cầu nhà gái phụ trách trang hoàng phòng ở.

Lúc ấy người trong nhà cô gái không đồng ý, nhưng cô gái cảm thấy bọn họ là thiệt tình yêu nhau, về sau là người một nhà, không cần phân quá rõ ràng, vui vẻ bỏ ra 30 vạn trang hoàng.

Không nghĩ tới sau kết hôn nam nhân bại lộ bản tính, mỗi ngày đi ra ngoài ăn cơm cùng bạn bè không nói, về đến nhà liền tìm chuyện gây gỗ cùng vợ.

Cha mẹ chồng cũng không hiền lành giống như trước kết hôn, không chỉ không quản giáo con trai nhà mình, còn ngại con dâu không bản lĩnh không xứng con trai nhà mình.

Cô gái nhịn hơn một năm, cuối cùng không nhịn được nữa đưa ra ly hôn, không nghĩ tới nam nhân không thèm quan tâm, để nữ nhân rời nhà tay trắng!

Bởi vì phòng ở là anh ta mua, không chia tiền, trang hoàng tuy người nữ ra tiền, nhưng trang hoàng mất giá, không cho một đồng, nữ không có biện pháp nào.

Cuối cùng nam nhân nói: “Nếu cô có thể mang đi, vậy liền mang hết đi.”

Vì thế, tôi nhìn thấy một màn này.

Ai, nam nhân thật là một loại sinh vật đáng sợ.

Về sau không dám tìm đối tượng làm sao bây giờ?

Bất quá nói đi cũng phải nói lại…

Nói không chừng có một ngày tôi tìm thấy đối tượng cũng nên.

--------------

Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm nay viết gần năm trăm chữ…

Tác giả lấy nam cặn bã hiệu suất liền tăng hai trăm chữ, lượng viết của hai ngày…

Cho nên…

Ngày mai tôi có thể nghỉ ngơi phải không?
 
Chương 39: Ngày 28 tháng 10 năm 2018 (2)
Editor: trucxinh0505

Hôm nay nghĩ kỳ đột phát, đi cửa hàng dưới tiểu mua quần áo.

Trang phục cửa hàng này, khác với trung tâm thương mại lớn đó là —— có thể trả giá!

Thời điểm tôi đi vào cửa hàng, bên trong đã có hai cô nương.

Một chị gái đã chọn xong quần áo, đang trả giá cùng ông chủ, tiền quần áo 200 đồng chỉ chịu tính 50 đồng.

Ông chỉ tính phí tổn cho cô ấy, nói quần áo của mình so chỗ khác tốt hơn, tóm lại dưới 80 không bán.

Cuối cùng nói giá không hợp, chị gái kia quay đầu liền đi.

Sau đó ông chủ càng nghĩ càng tức giận, cầm kiện quần áo kia hỏi một chị gái khác: “Cái quần áo này tính 50, muốn hay không? Nhìn thấy nó tôi càng tức giận.”

Khả năng chị gái kia cảm thấy mình nhặt giá hời, sau khi xác nhận bản thân mặc được size đồ đó, vui vẻ cầm quần áo rời đi.

Nhưng tôi tổng cảm thấy giống như có chỗ nào đó không thích hợp.

Đặc biệt là nhìn biểu tình trên mặt ông chủ từ nổi giận đùng đùng biến thành ý cười vui vẻ.

Cảm giác bản thân như hiểu được cái gì.

Xã hội này quả nhiên quá phức tạp…
 
Back
Top