[Đoản] [Truyện Hoàn] Nhật Ký Người Điên 2 - Nhược Cẩn Trần

Chương 70: Ngày 26 tháng 3
Editor: trucxinh0505

Không chỉ ông lão hàng xóm bị quên lãng.

Rất nhiều ký ức người nói chuyện cùng tôi đều có lệch lạc, mọi người đều không nhớ rõ bên cạnh mình từng có người nào đó, không nhớ rõ có một người như vậy cùng mình làm chuyện gì.

Mà người bị quên đi đều giống nhau ——

Bọn họ đều là những người bị mất tích trong cuộc “Đại thanh tẩy” .

Vợ chồng dưới lầu nuông chiều con gái nhất, chỉ nhớ rõ bản thân sống một mình.

Chồng con nữ trung niên dưới lầu biến mất, chỉ nhớ bản thân độc thân mười mấy năm. Trong tòa lầu này có rất nhiều phòng trống, nhưng mọi người không cảm thấy kỳ quái, bởi vì trong trí nhớ bọn họ, những phòng đó vốn không ai ở, hoặc là gia đình đã dọn đi…

Theo ý của bạn trong thời gian ngắn ngủn ba tháng xuất hiện phòng trống, mà trong trí nhớ bọn họ, cái quá trình này khả năng dài đến mấy chục năm.

Thì ra “Hết thảy trở về quỹ đạo” là ý tứ này.

Nếu tất cả mọi người không nhớ rõ chuyện “Đại thanh tẩy”, vậy chứng minh dấu vết chuyện này đều bị hủy diệt, như vậy hiện tại, quá khứ cùng tương lai, có cái gì khác nhau?
 
Chương 71: Ngày 27 tháng 3
Editor: trucxinh0505

Thời điểm tìm chứng cứ chứng minh đúng ký ức mỗi người, bạn làm thế nào không thể nói hết thảy đều không phải phán đoán?

Không có cách nào.

Khi tôi khăng khăng mở cửa nhà ông lão hàng xóm, bên trong trống không, một cái ghế cũng không có, mặt đất một lớp bụi dày chứng mình một năm không có người ở.

Nhưng rõ ràng, ở ba tháng trước, tôi còn qua đầy bồi ông chơi cờ.

Tôi đi Cục Công An xem xét hồ sơ của ông lão hàng xóm, hồ sơ ghi ông đã mất cách đây 23 năm.

Gia đình trên lầu kia, trong hộ khẩu đăng ký chỉ có ba người.

Người dì dưới lầu, tư liệu cá nhân viết chưa lập gia đình.

Cha mẹ tôi cho rằng tôi điên rồi.

Mọi người chung quanh đều cho là tôi điên rồi.

Nhưng tôi không cách nào giải thích chuyện đã trải qua.

Nếu không phải nhật ký còn đó, đại khái tôi cũng cảm thấy hết thảy đều chỉ là do tôi phán đoán.

Thậm chí tôi nghĩ, vì sao mọi người đều quên, chỉ mình tôi nhớ rõ.
 
Chương 72: Ngày 29 tháng 3
Editor: trucxinh0505

Tôi không thể quên.

Dấu vết mọi người sinh hoạt còn đó, nếu tôi cũng không nhớ rõ bọn họ, vậy còn ai có thể chứng minh bọn họ từng tồn tại trên thế giới này?

Cả đời bọn họ đều bị phủ nhận toàn bộ.

Cũng không phải quên đi liền có thể coi như chưa bao giờ phát sinh, tựa như cuộc đại tàn sát thành phố J, mấy chục vạn mạng người mai táng ở nơi đó, vô luận thế nào đều không thể hủy diệt sự thật.

Mà “Đại thanh tẩy” lần này dân cư thành phố A mất tích lên tới 60 vạn, các nơi trên thế giới dân cư mất tích chỉ thêm ngàn vạn, không có khả năng chân tướng cứ như vậy bị che giấu.

Trong lịch sử nhiều hoàng đế đốt hủy thư tịch, tàn sát sử quan muốn che giấu chân tướng, không phải sau đó bị người đời bóc hoàn chân tướng sao?
 
Chương 73: Ngày 30 tháng 3
Editor: trucxinh0505

Tôi thử nhắc nhở cha mẹ có phải gần một tháng đều chưa từng ra cửa phải không.

Không nghĩ tới ba mẹ không có phủ nhận.

“Một hai tháng gần đây không khí ô nhiễm nghiêm trọng, còn có bức xạ hạt nhân, chính phủ thông báo mọi người tận lực ít ra cửa.”

Nhưng ba mẹ ở riêng thật lâu, mỗi người ở mỗi phòng riêng, vì không liên lụy đối phương hoặc bị đối phương liên lụy. Tôi nói.

“Giữa vợ chồng nào mà có không cãi nhau? Cãi nhau giận dỗi, ở riêng thực bình thường, mẹ cùng ba con hơn hai mươi năm đều như vậy, con xem không phải hiện tại chúng ta hòa hợp sao?”

Đúng vậy, ký ức đã bị bóp méo, lý do tự nhiên cũng không giống.

Nếu tất cả mọi người không nhớ rõ có người như vậy, có chuyện như vậy.

Vậy mạng người còn có thể xem như mạng người sao?

Tôi sai rồi, cái này không giống đại tàn sát thành phố J, cái lịch sử kia không bị bóp méo, có ảnh chụp còn được ghi lại, thậm chí còn có đương sự năm đó có thể làm chứng.

Nhưng tôi có cái gì?

Một cái ký ức khác với mọi người sao?

Ngoài cuốn nhật ký, tôi không tìm ra bất luận cái gì chứng minh bản thân nói thật.

Đến tôi còn không nhịn được bắt đầu hoài nghi có phải ký ức của mình xảy ra sai lầm gì hay không.

Cũng khó trách người khác đều xem tôi là kẻ điên.
 
Chương 74: Ngày 1 tháng 4
Editor: trucxinh0505

Tôi quyết định đi tìm Quân Quân.

Nghĩ tới nghĩ lui, nếu nói bây giờ ai có thể giải thích nghi hoặc cho tôi, chỉ có cô ấy mà thôi.

Tôi nghĩ mình sẽ nhìn thấy một gương mặt lạnh, nghĩ rằng sẽ bị châm chọc, tựa như mấy tháng kia, không nghĩ tới tôi bị cô ấy nhiệt tình ôm chặt.

Cô ấy nói: “Tớ rất nhớ cậu nha! Hai ta phải bốn năm tháng chưa gặp đi? Sao cậu bỏ tớ lại trường học rời đi vậy?”

Cô ấy cũng mất trí nhớ? Chẳng lẽ trong trí nhớ cô ấy hai chúng tôi chưa từng gặp mặt?

Tôi thử thăm dò hỏi về ba mẹ cô ấy, cô ấy kinh ngạc nhìn tôi: “Ba mẹ tớ qua đời đã hai năm, bị tai nạn xe cộ, lúc ấy cậu còn tham gia lễ tang, cậu quên rồi sao?”

Tôi không quên, là cậu đã quên.

Cậu đã quên rồi sao? Bọn họ bị chính cậu giết chết.

Cả người tôi cứng đờ nhìn cô ấy, nhìn thẳng chằm chằm xem từng biểu tình.

Cô ấy ngơ ngẩn nhìn tôi, giống như bắt đầu nhớ tới cái gì.

Một lát sau, cô ấy đột nhiên liền cười, biến thành hung thủ giết người không chớp mắt kia.

Cô ấy nói: “Những chuyện không thoải mái đó, nên quên đi.”

Sau đó qua một cái nháy mắt, cô ấy lại biến thành Quân Quân vô ưu vô lự.

Đến cô ấy cũng quên mất, tôi còn có thể đi tìm ai?

Hôm nay là ngày cá tháng tư, trời cao đừng có trêu đùa tôi được không.
 
Chương 75: Ngày 7 tháng 4
Editor: trucxinh0505

Hiện tại tôi không dám ra cửa, bởi vì biết không giống những người khác, trong mắt người khác tôi là dị loại.

Chẳng sợ bản thân cố tình ngụy trang, cũng vẫn giấu không được.

Bọn họ không nhớ rõ chuyện tôi nhớ, đồng dạng, tôi cũng không biết chuyện bọn họ nói.

Thời điểm nói chuyện cùng bọn họ, hơi lơ đãng, nói ra liền khiến người chung quanh mặt đầy kinh ngạc.

Tôi biết, sau lưng bọn họ nói tôi đã điên rồi.

Đôi khi tôi suy nghĩ, vì sao chỉ có mình tôi nhớ rõ?

Chân tướng không thể vùi lấp, nhưng ai biết bản thân kiên trì có phải là chân tướng hay không? Có lẽ chỉ là mộng hoang đường của tôi.

Tựa như trước kia tôi xem phim, bạn làm sao chứng minh bản thân không phải một kẻ điên? Bạn muốn chứng minh cái mình nhìn thấy mới là thật? Bạn làm thể nào để mọi người không phủ nhận chân lý bạn kiên trì.

Trừ khi có một ngày mọi người đều nhớ lại, nếu không đây là một con đường không có đoạn kết.
 
Chương 76: Ngày 18 tháng 4
Editor: trucxinh0505

Đã một tháng không nghe được tin tức gì về chuyện “Mất tích”, phảng phất như lời bọn họ nói, mọi chuyện đã kết thúc.

Khả năng mọi người cũng biết bên ngoài an toàn, chậm rãi bắt đầu đi ra cửa, ngày hôm qua lúc tôi đi khu thương mại nhận dán poster. Những nhân viên, thu ngân đặc thù trước như đã về hưu.

Tôi không biết cha mẹ mình hòa hảo lại từ khi nào, những ngày ở riêng ấy không phải do lo cho thân mình, tránh bị hại lây, mà là mâu thuẫn gia đình, đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa.

Thật tốt, như vậy thật sự rất tốt.

Tôi không nghĩ lại trải qua ngày tháng ác mộng nữa năm trước nữa.
 
Chương 77: Ngày 20 tháng 4
Editor: trucxinh0505

Hôm nay khai giảng.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng thời điểm nhìn đến hai cái giường trống không trong ký túc xá, trong lòng vẫn cảm thấy chua xót.

Giường trống không, tức là người đã không còn nữa.

Những người có quan hệ tốt, những ký ức vui vẻ, giận hờn, cứ vậy dần biến mất cùng các cô ấy.

Những bạn cùng phòng còn sống nói, hai người kia, một người từ đầu không đến báo danh, một người khai giảng không bao lâu bệnh nặng qua đời.

Trong trí nhớ tôi, hai người đó hoạt bát, hướng ngoạ nhất, thường thường cùng bạn bè đi ra ngoài ăn cơm chơi đùa, vừa vào đại học để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc.

Kỳ thật trước kia hai người họ không thích tôi, ngày thường nói chuyện cùng tôi luôn mang ý xách mé, có đồ ăn gì ngon chưa bao giờ nghĩ đến tôi, nhưng hiện tại chỉ có mình tôi nhớ hai người họ.
 
Chương 78: Ngày 25 tháng 4
Editor: trucxinh0505

Từng ngày trôi qua, “Đại thanh tẩy” trong trí nhớ tựa hồ cũng dần biến thành một sự kiên xa xôi.

Ký ức cùng hiện thực đan xen nhau, rất nhiều thời điểm tôi không phân rõ cái nào là thật cái nào là giả.

Đã quên rồi, quên được là tốt.

Đã quên, mình sẽ không biết quên mất cái gì, cứ nhớ rõ không khác nào mỗi ngày chịu đựng tra tấn.

Hiện tại tôi nhắm mắt lại, trước mắt liền sẽ hiện lên nụ cười hiền từ của ông lão hàng xóm, thần thái ngây thơ đáng yêu của bé trai lầu trên, gương mặt sinh động của hai bạn cùng phòng lúc cãi nhau…

Nhỏ kia ngày thường thích nhất biểu hiện chính mình, trang điểm hoa hòe lộng lẫy giống như khổng tước xòe đuôi, nhưng có ích lợi gì, hiện không ai nhớ đến cả…

Tôi có chút hoài niệm ngày tháng cãi nhau cùng cô ấy, nhưng rốt cuộc không thể quay lại.

Trong đầu tồn tại từng hình ảnh, sau “Đại thanh tẩy” mọi người đều biến mất.

Không, không hề có cuộc “Đại thanh tẩy” nào.
 
Chương 79: Ngày 1 tháng 5
Editor: trucxinh0505

Tôi phát hiện, ký ức mình tựa hồ xảy ra biến hóa.

Hôm nay thời điểm tôi đi tắm, nhìn thấy dấu ấn đỏ trên cánh tay, làm tôi nghĩ đến mình có cái bớt từ nhỏ.

Nếu không phải xem nhật ký, tôi sẽ không phát hiện có chỗ không đúng!

Cái dấu kia rõ ràng là… Đánh dấu người chấp hành…

Chỉ có mấy chữ, tôi vừa xem nhật ký vừa viết xuống, không nhìn nhật ký, ký ức tôi lại mơ hồ.

Có phải, vị thần bí kia cũng muốn sửa ký ức của tôi hay không?

Như vậy về sau, có phải tôi cũng giống mọi người hay không?

Nhưng hiện tại người nhớ rõ nhất chỉ mỗi mình tôi, chờ tôi cũng quên, sẽ không còn ai biết những người đó từng tồn tại.

Thật giống như, bọn họ thật sự chưa bao giờ tồn tại vậy.

( chủ nhân nhật ký cũng bắt đầu quên đi, chẳng lẽ thật sự có loại lực lượng thần bí có thể tùy ý bóp méo ký ức người khác? )
 
Back
Top