Ở lần trước, Long Nhất, trưởng thôn nhí 10 tuổi, đối mặt với lương thực cạn kiệt và dân làng yếu ớt, dẫn đầu một nhóm trai tráng đi săn Linh Hồ cấp 1 để cứu làng.
Trận chiến sinh tử khiến nhiều người hy sinh, cuối cùng Long Nhất bị thương nặng và tử vong, nhưng trở thành anh hùng bảo vệ làng...lần sau sẽ tốt hơn.
-----
Trời tờ mờ sáng, một tiếng gà gáy vang lên từ góc làng kéo Long Nhất tỉnh giấc khỏi cơn mơ mịt mù. Mùi ẩm mốc và khói bếp thoảng qua, mái nhà tranh rách nát, gió lạnh luồn vào như những ngón tay buốt giá. Làng vẫn nghèo khổ, lương thực chỉ đủ ăn năm ngày, người dân gầy gò, ánh mắt đầy lo âu. Dù mới mười tuổi, thân thể Long Nhất vượt trội hơn người thường nhờ cảnh giới giữ lại từ vòng trước.
Trong ký ức mơ hồ, cậu biết nơi này sắp gặp nguy hiểm. Nếu không hành động khôn ngoan, cả làng sẽ bị diệt vong, và chính cậu cũng sẽ chết như lần trước. Sáng nay, một lão thợ săn hớt hải chạy về, khuôn mặt tái mét, thở hổn hển:
“Ở khu rừng phía Bắc… ta thấy dấu chân khổng lồ! Có thể là linh thú! Nếu nó xuống làng, chúng ta… chúng ta tiêu rồi!”
Người dân tụ tập, kẻ lo sợ, kẻ nóng nảy tranh cãi. Một người gào lên:
“Không thể ngồi yên! Phải giết nó trước khi nó giết chúng ta!”
Một bà lão run rẩy phản đối:
“Không! Đánh nhau chỉ là chết hết thôi! Chúng ta nên trốn đi, rời khỏi nơi này!”
Cả làng như một nồi nước sôi sắp trào, mọi ánh mắt dồn về Long Nhất ,người duy nhất có thể đưa ra quyết định. Lần này, cậu hiểu rõ, chọn sai là hủy diệt, chọn đúng có thể mở ra tương lai. Không thông báo cho dân làng, Long Nhất chỉ mang theo một gói lương khô, con dao gỉ và sợi dây thừng, âm thầm rời đi. Kinh nghiệm từ vòng trước khiến cậu biết, dẫn dân làng vào rừng chỉ là gánh nặng.
Bóng đêm bao phủ, tiếng côn trùng rả rích. Ánh trăng mờ len lỏi qua tán cây, soi rõ những dấu chân khổng lồ trên đất ẩm, dấu hiệu chắc chắn của linh thú. Long Nhất men theo lối mòn, đi sâu vào rừng. Tim đập thình thịch, nhưng bước chân vững vàng nhờ cơ thể cường tráng vượt xa một cậu nhóc mười tuổi bình thường. Không khí càng lạnh, nặng mùi huyết tanh, thân cây cao như cột trụ khổng lồ, cành lá rậm rạp che khuất bầu trời, chỉ còn vài khe sáng lờ mờ.
Đột nhiên, một tiếng gầm vang vọng:
“GRÀOOOO!!!”
Cơn gió mạnh ập đến, kèm theo mùi hôi nồng nặc. Long Nhất nấp sau gốc cây to, nín thở quan sát. Trong khoảng cách mười bước, một con linh thú hình hổ, thân cao hai mét, toàn thân phủ vảy xanh, móng vuốt sắc như đao, đang gặm xác một con nai rừng. Máu bắn tung tóe, hòa vào tiếng nhai nuốt khủng khiếp.
Cậu biết, chỉ một cú vung vuốt cũng đủ xé nát mình. Nhưng phía sau lưng nó, trong khe núi tối đen, ánh sáng nhàn nhạt màu xanh lam tỏa ra như luồng linh khí. Tim Long Nhất dồn dập; đây có thể là cơ duyên cậu tìm kiếm. Hít sâu, cậu thu hết can đảm, lao vọt ra từ bóng tối với tốc độ vượt xa người thường, thân thể như mũi tên lao thẳng về phía linh thú.
“Hét!!!”
Con linh thú lập tức quay phắt, đôi mắt đỏ rực lóe lên sát ý. Nó gầm lên, móng vuốt quét ngang như lưỡi đao khổng lồ. Long Nhất lăn người né sang bên, chui qua kẽ đá hẹp, đồng thời ném con dao gỉ vào mắt trái nó. Dao chỉ khiến nó giật mình, nhưng đủ phân tâm để cậu lao thẳng về phía khe núi. Tiếng gầm điên cuồng và tiếng chân nện ầm ầm vang sau lưng, Long Nhất lọt vào hang động sâu, ánh sáng xanh lam rực rỡ tỏa ra khắp nơi. Không khí đặc quánh, mùi linh khí khiến đầu óc cậu choáng váng.
Giữa hang, một cột đá cổ xưa sừng sững, khắc đầy ký tự kỳ lạ. Trên đỉnh, viên ngọc xanh lục tỏa sáng như hơi thở đại dương. Khi cậu tiến gần, giọng nói trầm thấp vang lên trong đầu:
“Kẻ hữu duyên, bước tới… hoặc chết ngay tại đây.”
Bàn tay Long Nhất đặt lên viên ngọc, luồng khí lạnh xộc thẳng vào tâm trí. Giọng nói cổ xưa vang vọng:
“Đứa trẻ… kẻ hữu duyên… muốn sống, phải chịu thử thách. Thất bại, tan biến. Thành công, đổi mệnh.”
Ánh sáng bùng lên, nuốt chửng mọi thứ. Tiếng gầm linh thú càng gần, khe núi rung chuyển, đá vụn rơi lả tả. Long Nhất mở mắt, đứng trong không gian hư ảo, trước mặt là con đường đá trắng dài vô tận. Xa xa, bóng dáng người đàn ông khổng lồ, tay cầm trường thương, nhìn thẳng vào cậu.
“Muốn nhận cơ duyên này, hãy bước đến đây.”
Con đường sụp từng đoạn, vực sâu không đáy dưới chân. Xiềng xích vô hình xuất hiện trên vai, càng bước càng nặng trĩu. Ký ức vòng trước ùa về: lúc cậu ôm cổ linh thú cứu làng rồi chết trong tuyệt vọng, hình ảnh dân làng bị xé xác, tiếng khóc trẻ mồ côi, sự bất lực khi cơ thể yếu đuối không bảo vệ được ai.
Xiềng xích ép Long Nhất quỳ, cậu gầm lên, máu trào ra từ miệng, nhưng vẫn cắn răng bước tiếp.
“Không! Ta không muốn chết nữa! Không muốn mọi người bị tàn sát!”
Bước tới gần người khổng lồ, cậu nhảy vọt, chộp mũi thương bằng hai tay, máu túa ra nhưng Long Nhất không buông.
“Ta… sẽ sống sót! Ta… sẽ mạnh hơn nữa!”
Xiềng xích tan vỡ, cơ thể cậu phát sáng rực rỡ như lửa bùng giữa đêm đen. Long Nhất ngã quỵ, đau nhức tột độ nhưng cơ thể thay đổi hoàn toàn. Linh khí tràn vào, xương cốt vang tiếng nứt vỡ, máu đen rỉ ra từ lỗ chân lông. Cậu bước vào cảnh giới Luyện Thể tầng 1, chính thức đặt chân lên con đường tu tiên. Viên ngọc biến mất, thay bằng ấn ký màu xanh lam trên mu bàn tay. Luồng thông tin tràn vào đầu, bí pháp “Thanh Ngọc Quyết”, công pháp tu luyện sơ cấp.
Tiếng gầm vang khắp hang, con linh thú lao vào như cơn lốc, hàm răng sắc nhọn nhắm thẳng cậu. Nhưng lần này, Long Nhất đã không còn yếu đuối. Vận chuyển “Thanh Ngọc Quyết”, sức mạnh bùng nổ từ cơ bắp, cậu tung cú đấm thẳng vào hàm con thú.
“ẦM!!!”
Nó văng ngược, đập vào vách đá, vảy xanh rạn nứt. Linh thú lao tới như cơn cuồng phong, Long Nhất lùi một bước, giơ bàn tay nơi ấn ký bùng sáng, tỏa luồng khí lạnh hòa lẫn khí tức hang động, chấn động không gian.
“Dừng lại!!!”
Âm thanh vang vọng trong tâm linh thú, ép trực tiếp lên linh hồn nó. Con thú khựng lại, run rẩy, mắt đỏ dần lóe xanh nhạt, hơi thở trầm ổn. Long Nhất cảm nhận sợi liên kết giữa hai sinh mệnh ổn định. Linh thú không còn là kẻ thù, mà trở thành đồng minh trung thành.
Cậu ngã quỵ, thở dốc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Thông tin mới từ ấn ký xuất hiện: cậu có thể cảm nhận cảm xúc, suy nghĩ mơ hồ của linh thú; trong chiến đấu, nó có thể chia sẻ sức mạnh, tăng cường phản xạ và lực lượng. Linh thú này là “Lam Vảy Hổ – Cấp 1”, tiềm năng phát triển cao nếu được nuôi dưỡng bằng linh khí. Cơ thể cậu mạnh hơn nhờ công pháp, lại được cường hóa nhờ liên kết với Lam Vảy Hổ; sinh lực chảy khắp kinh mạch, mắt sáng hơn, thính giác nhạy bén hơn.
Con thú cúi đầu, giọng nói mơ hồ vang trong tâm trí:
“Chủ nhân…”
Long Nhất đặt tay lên đầu nó, lòng phấn khích. Bất ngờ, từ ngoài hang vọng vào tiếng bước chân dồn dập, dân làng. Có lẽ họ lo cho cậu nên liều lĩnh đi theo dấu vết, mang gậy gộc, giáo tre.
“Trưởng thôn! Ngươi có ở trong đó không?” một thanh niên gào lớn.
Long Nhất hít sâu, lau vết máu nơi khóe miệng. Ánh sáng xanh lam từ ấn ký tỏa ra mờ nhạt, phản chiếu vào đôi mắt sáng rực của cậu. Lam Vảy Hổ đứng sau, cao gần bằng hai người lớn, lớp vảy ánh thép lạnh lẽo. Nó gầm khẽ, không có sát ý, chỉ cảnh báo với kẻ dám ngăn cản.
Cậu quay sang nhìn Lam Vảy Hổ, nói trong tâm trí:
“Theo sát ta, nhưng không được làm hại dân làng.”
“Vâng… chủ nhân.”
Tiếng đáp vang mơ hồ từ sợi liên kết linh hồn.
Bên ngoài hang, ánh đuốc lập lòe, gương mặt từng người hiện lên, lo sợ nhưng kiên quyết. Khi thấy Long Nhất xuất hiện, một đứa trẻ hét lớn:
“Trưởng thôn! Hắn… hắn còn sống,quá tốt rồi!”
Lam Vảy Hổ bước ra khỏi bóng tối, mắt lam lạnh quét qua mọi người. Hơn hai mươi dân làng đồng loạt lùi, giáo gậy rơi lộp bộp. Một người trung niên run giọng:
“Th… thú… thú cấp một!!! Trưởng thôn, chạy mau!!!”
Long Nhất không đáp, đứng giữa dân làng và Lam Vảy Hổ, ánh mắt sắc bén, giọng vang uy lực:
“Không ai phải chạy đâu cả. Từ nay về sau, con thú này là thủ hộ giả của thôn ta! Ai dám trái lệnh… chính là phản bội ta!Phản bội cái làng này!”
Lời vừa dứt, Lam Vảy Hổ gầm vang long trời, sóng âm chấn động, bụi đất bay mù mịt, một số dân làng ngã quỵ, toàn thân run lẩy bẩy. Sợ hãi chuyển thành kính phục và tin tưởng. Một cụ già chống gậy run rẩy quỳ xuống:
“Trưởng thôn… là thần nhân phù hộ chúng ta sao? Xin hãy dẫn dắt bọn ta thoát khỏi kiếp khổ này!”
Những người khác đồng loạt quỳ, tiếng hô vang vọng núi rừng:
“Thần nhân! Thần nhân!”
Long Nhất đứng thẳng nơi đó, cảm giác quyền lực dâng trào trong lòng. Trong khoảnh khắc này, dân làng không chỉ coi hắn là trưởng thôn, mà là người dẫn dắt sinh tử của cả tộc, người sẽ thay đổi vận mệnh của họ mãi mãi.