[Huyền huyễn] BẠCH SÓC ĐẠO TÂM

  • Thread starter Thread starter brutuso
  • Ngày gửi Ngày gửi

brutuso

Tác giả
Tham gia
8/8/25
Chủ đề
3
Bài viết
15
Được Like
105
Điểm
28
BẠCH SÓC ĐẠO TÂM
Tác giả: Brutuso
bach soc dao tam.jpg

Thể loại: Đoản, Huyền huyễn
Số chương:
Tình trạng: Chưa hoàn thành
Cảnh báo độ tuổi: K

Link thảo luận góp ý: https://forum.aatruyen.vn/threads/gop-y-tac-pham-loi-nguyen-yeu-ho-brutuso.1389/#post-51033

Giới thiệu:

Ngày ngày tháng tháng... Lại năm năm
Năm ngày năm tháng... Lại mười năm
Bao mùa xuân hạ... Lại thu đông
Có chàng trai trẻ đã thành niên
Chú sóc trắng nhỏ ngày xưa đã trưởng thành,đứng trước mộ ân nhân và cũng là sư phụ mình chú nhớ lại từng bài học và lời dạy của sư phụ đó chính là kim chỉ nam giúp chú giữ vững đạo tâm trên con đường xuất thế cứu giúp những sinh linh nhỏ bé…​

 
BẠCH SÓC ĐẠO TÂM: Cảm Hóa Hổ Yêu
Chương 1- Chương5
Chương 1: Tiếng Gọi Từ Ngọn Gió Hú
Trong một thung lũng hẻo lánh, nép mình dưới chân dãy núi trùng điệp, tồn tại một ngôi làng nhỏ mang tên Bình An. Đúng như tên gọi, thuở ban đầu, nơi đây là một chốn thanh bình, người dân hiền lành, sống dựa vào những thửa ruộng bậc thang màu mỡ và nguồn lợi từ khu rừng già bao quanh. Tiếng cười nói rộn rã của trẻ thơ, tiếng gà gáy mỗi sớm mai, tiếng cối xay lúa đều đặn… tất cả hòa quyện thành một bản giao hưởng yên ả, ru ngủ bao thế hệ.

Nhưng khoảng thời gian tươi đẹp ấy đã lùi vào dĩ vãng. Gần đây, bóng ma của nỗi sợ hãi đã bao trùm lên khắp ngôi làng. Nguyên nhân không gì khác ngoài sự xuất hiện của một con Hổ Yêu hung dữ.

Không ai biết nó đến từ đâu, chỉ biết rằng mỗi khi đêm xuống, tiếng gầm rợn người của nó lại vang vọng khắp thung lũng, xé tan màn đêm tĩnh mịch. Ban đầu, Hổ Yêu chỉ dám lảng vảng ở bìa rừng, rồi dần dần, sự táo tợn của nó tăng lên theo cấp số nhân. Nó bắt đầu tấn công gia súc của dân làng. Những con trâu, con bò béo tốt, những đàn gà, đàn vịt đang yên lành trong chuồng đều trở thành mồi cho cơn đói khát của con quái vật.

Những mái nhà tranh xơ xác nay càng thêm tiêu điều bởi sự thiếu vắng vật nuôi. Tiếng kêu khóc than vang vọng khắp nơi khi người dân phát hiện ra đàn gia súc của mình biến mất không dấu vết, chỉ còn lại những vệt máu tanh nồng và dấu chân to lớn in hằn trên đất.

Không dừng lại ở việc bắt gia súc, Hổ Yêu ngày càng lấn tới, đe dọa trực tiếp đến sự an toàn của người dân. Những người đi rừng không dám bén mảng vào sâu trong khu rừng già nữa. Những đứa trẻ không còn dám nô đùa ngoài sân vào buổi tối. Những người đàn ông trụ cột trong gia đình luôn sống trong thấp thỏm lo âu, không biết liệu đêm nay Hổ Yêu có ghé thăm nhà mình hay không.

Bầu không khí u ám, nặng nề bao trùm lên ngôi làng Bình An. Những gương mặt vốn hiền hòa, chất phác giờ đây hằn rõ vẻ mệt mỏi và sợ hãi. Họ tụ tập thành từng nhóm nhỏ, bàn tán xôn xao về con quái vật đáng sợ, cố gắng tìm ra một biện pháp để đối phó, nhưng tất cả đều vô vọng. Sức mạnh của một con Hổ Yêu vượt xa khả năng của những người dân chân lấm tay bùn.

Trong một căn nhà nhỏ ở cuối làng, ánh đèn dầu leo lét hắt ra những vệt sáng yếu ớt. Bà lão Tám, người có tuổi đời cao nhất trong làng, đang ngồi bên bếp lửa, khuôn mặt nhăn nheo đầy lo âu. Bà thở dài thườn thượt, nhìn ra bóng đêm mịt mùng bên ngoài. Tiếng gió rít qua mái tranh nghe như tiếng than khóc ai oán.

"Không biết rồi đây cuộc sống của chúng ta sẽ ra sao nữa?" Bà lẩm bẩm một mình, đôi mắt đượm buồn nhìn vào ngọn lửa đang cháy bập bùng. Nỗi sợ hãi Hổ Yêu đã gieo rắc vào lòng người dân Bình An một bóng đêm dài vô tận, và họ không biết khi nào bình minh mới có thể trở lại nơi này.
Chương 2: Bạch Sóc Đạo Sĩ Xuất Hiện

Vào một buổi sớm mai tĩnh lặng, khi những tia nắng ban mai đầu tiên còn e ấp sau rặng núi, một hình bóng nhỏ bé nhưng oai nghiêm xuất hiện ở đầu làng Bình An. Đó là một chú sóc trắng, không giống bất kỳ con sóc nào mà người dân nơi đây từng thấy. Bộ lông trắng muốt của nó tỏa ra một vầng sáng dịu nhẹ dưới ánh mặt trời, đôi mắt đen láy sáng ngời vẻ thông tuệ và điềm tĩnh.

Điều khiến chú sóc này trở nên đặc biệt hơn cả chính là bộ trang phục đạo sĩ mà nó đang mặc. Một chiếc áo bào trắng tinh khôi, được thêu chỉ vàng tinh xảo hình những đám mây và các ký tự cổ bí ẩn, khoác hờ trên thân hình nhanh nhẹn. Bên hông chú sóc còn đeo một thanh kiếm nhỏ nhắn, vỏ kiếm được làm từ gỗ đào quý hiếm, tỏa ra một mùi hương thoang thoảng dễ chịu.

Chú sóc ấy chính là Bạch Sóc Đạo Sĩ.

Không ai biết lai lịch thật sự của Bạch Sóc Đạo Sĩ. Người ta chỉ nghe phong thanh rằng ở một ngọn núi cao, nơi mây mù bao phủ quanh năm, có một vị đạo sĩ sóc trắng tu luyện đạo pháp cao thâm. Ngài có khả năng cảm nhận được những biến động trong thiên địa, thấu hiểu lòng người và sở hữu những phép thuật kỳ diệu.

Bạch Sóc Đạo Sĩ đã nghe được tiếng than khóc, sự oán hận và nỗi sợ hãi đang bao trùm lên ngôi làng Bình An. Với trái tim nhân hậu và tinh thần trách nhiệm của một người tu đạo, ngài quyết định rời khỏi nơi ẩn tu, tìm đến ngôi làng này để giúp đỡ những người dân khốn khổ.

Bước chân của Bạch Sóc Đạo Sĩ nhẹ nhàng như làn gió thoảng. Ngài điềm tĩnh quan sát khung cảnh tiêu điều của ngôi làng. Những ngôi nhà đóng cửa im ỉm, không còn nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ con. Khuôn mặt những người dân mà ngài bắt gặp đều hằn rõ vẻ lo lắng và mệt mỏi.

Khi Bạch Sóc Đạo Sĩ dừng chân ở quảng trường trung tâm, nơi vốn là chỗ tụ tập vui vẻ của dân làng, giờ đây lại vắng vẻ đến nao lòng. Một vài người dân rụt rè nhìn ngài, trong ánh mắt họ vừa có sự tò mò, vừa có chút nghi ngại. Một chú sóc nhỏ bé như vậy, liệu có thể giúp họ thoát khỏi nỗi kinh hoàng mang tên Hổ Yêu?

Bà cụ Tám run rẩy bước tới, đôi mắt già nua ngước nhìn Bạch Sóc Đạo Sĩ. "Ngài... ngài là ai vậy?" giọng bà khẽ run.

Bạch Sóc Đạo Sĩ khẽ cúi đầu, giọng nói trong trẻo nhưng đầy uy lực vang lên: "Bần đạo là Bạch Sóc Đạo Sĩ. Ta đến đây để giúp mọi người giải trừ tai họa."

Lời nói của Bạch Sóc Đạo Sĩ như một làn gió mát thổi vào không khí căng thẳng của quảng trường. Mặc dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng trong ánh mắt của nhiều người dân đã xuất hiện một tia hy vọng le lói. Họ đã quá mệt mỏi với cuộc sống trong sợ hãi, và bất kỳ sự giúp đỡ nào, dù nhỏ bé đến đâu, cũng đều đáng quý.

Một người đàn ông trung niên, khuôn mặt khắc khổ, bước lên phía trước. "Đạo sĩ, ngài có thật sự có cách đối phó với con Hổ Yêu đó không? Nó rất hung dữ, đã bắt đi rất nhiều gia súc của chúng tôi rồi."

Bạch Sóc Đạo Sĩ nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, giọng nói kiên định: "bần đạo không dám chắc chắn mọi điều, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức. Oán khí của con Hổ Yêu này rất nặng, chắc chắn có nguyên nhân sâu xa.Bần đạo cần phải tìm hiểu rõ ngọn ngành trước khi đưa ra quyết định."

Nghe những lời nói đầy trách nhiệm của Bạch Sóc Đạo Sĩ, sự nghi ngờ trong lòng người dân dần tan biến. Họ bắt đầu kể cho ngài nghe về những nỗi kinh hoàng mà họ đã trải qua, về những đêm mất ngủ vì tiếng gầm rú đáng sợ, về những thiệt hại không thể bù đắp.

Bạch Sóc Đạo Sĩ lắng nghe một cách chăm chú, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ đồng cảm sâu sắc. Ngài biết rằng để giải quyết tận gốc vấn đề này, không chỉ cần sức mạnh, mà còn cần sự thấu hiểu và lòng trắc ẩn. Hành trình của Bạch Sóc Đạo Sĩ ở ngôi làng Bình An chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng sự xuất hiện của ngài đã thắp lên một ngọn lửa hy vọng trong trái tim những người dân đang tuyệt vọng.
Chương 3: Lời Thề Dưới Ánh Trăng

Đêm đó, trăng tròn vằng vặc chiếu sáng khắp thung lũng Bình An, nhuộm cả ngôi làng trong một màu bạc huyền ảo. Sau khi lắng nghe những câu chuyện đầy đau khổ của người dân, Bạch Sóc Đạo Sĩ quyết định không nghỉ ngơi mà lặng lẽ rời khỏi ngôi nhà được dân làng nhường cho. Ngài muốn tận mắt chứng kiến sự xuất hiện của Hổ Yêu, cảm nhận rõ ràng nguồn gốc của nỗi kinh hoàng đang ám ảnh nơi đây.

Bạch Sóc Đạo Sĩ nhẹ nhàng di chuyển, thân hình nhỏ bé thoăn thoắt ẩn mình trong bóng tối. Ngài men theo những con đường mòn quen thuộc dẫn ra bìa rừng, nơi Hổ Yêu thường xuyên xuất hiện. Không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng côn trùng rả rích đâu đó và tiếng lá cây xào xạc khi gió nhẹ thổi qua.

Đến một khoảng đất trống gần khu chuồng gia súc bỏ hoang ở rìa làng, Bạch Sóc Đạo Sĩ dừng lại, kiên nhẫn ẩn mình sau một bụi cây rậm rạp. Ngài tập trung cao độ, đôi tai vểnh lên lắng nghe mọi âm thanh trong đêm tối, đôi mắt đen láy không ngừng quan sát xung quanh.

Thời gian chầm chậm trôi qua, bầu không khí càng lúc càng trở nên căng thẳng. Bỗng nhiên, từ sâu trong khu rừng già vọng ra một tiếng gầm trầm đục, xé tan màn đêm tĩnh mịch. Tiếng gầm ấy vang vọng khắp thung lũng, khiến những người dân đang cố gắng chợp mắt trong nhà cũng phải giật mình tỉnh giấc, nỗi sợ hãi lại trào dâng trong lòng họ.

Bạch Sóc Đạo Sĩ khẽ nheo mắt, ngài biết, Hổ Yêu đã xuất hiện.

Trong ánh trăng mờ ảo, một bóng đen khổng lồ từ từ hiện ra từ bóng tối của khu rừng. Đó là một con hổ to lớn, thân hình vạm vỡ với những vằn đen nổi bật trên bộ lông màu vàng hung. Nhưng điều khiến nó trở nên đáng sợ hơn cả chính là đôi mắt đỏ ngầu như máu, toát ra một sự hung tợn và oán hận ngút trời.

Hổ Yêu gầm lên một tiếng nữa, âm thanh vang vọng như sấm rền. Nó lững thững tiến về phía khu chuồng gia súc bỏ hoang, nơi vẫn còn vương lại mùi của những con vật xấu số. Dường như cơn đói vẫn chưa buông tha cho nó.

Đột nhiên, từ một góc khuất, một tiếng kêu thảng thốt vang lên. Một người nông dân trẻ tuổi, có lẽ vì quá lo lắng cho đàn gia súc còn sót lại, đã cả gan lẻn ra ngoài quan sát. Khi nhìn thấy Hổ Yêu, sự sợ hãi tột độ đã khiến anh ta không thể giữ được bình tĩnh.

Hổ Yêu lập tức quay phắt lại, đôi mắt đỏ rực khóa chặt vào người nông dân đang run rẩy. Nó gầm lên một tiếng giận dữ, bộ lông dựng đứng, những chiếc móng vuốt sắc nhọn khẽ cào trên mặt đất.

Trong khoảnh khắc nguy hiểm ấy, Bạch Sóc Đạo Sĩ không hề do dự. Ngài nhanh như cắt lao ra khỏi bụi cây, thân hình nhỏ bé nhưng động tác lại vô cùng dứt khoát. Ngài rút thanh kiếm gỗ đào bên hông, lưỡi kiếm phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo.

"Dừng lại!" Giọng nói của Bạch Sóc Đạo Sĩ vang lên, tuy nhỏ bé nhưng lại chứa đựng một sức mạnh kỳ lạ, khiến Hổ Yêu khựng lại một thoáng.

Tuy nhiên, cơn thịnh nộ và oán hận đã lấn át mọi lý trí. Hổ Yêu gầm lên một tiếng long trời lở đất, rồi lao về phía Bạch Sóc Đạo Sĩ với tốc độ kinh hoàng.

Bạch Sóc Đạo Sĩ nhanh chóng thi triển thân pháp linh hoạt, né tránh cú vồ uy lực của Hổ Yêu. Ngài cảm nhận được một luồng khí đen kịt, lạnh lẽo tỏa ra từ con quái vật. Đó chính là oán khí, một nguồn năng lượng tiêu cực mạnh mẽ đang chi phối hành động của nó.

Trong ánh trăng huyền ảo, cuộc đối đầu giữa một đạo sĩ sóc trắng nhỏ bé và một con Hổ Yêu khổng lồ diễn ra đầy căng thẳng. Bạch Sóc Đạo Sĩ biết rằng, để giải quyết vấn đề này, ngài không thể chỉ dùng sức mạnh. Ngài cần phải tìm hiểu tận gốc nguyên nhân của oán khí đang giày vò con Hổ này, và chỉ có như vậy, ngài mới có thể mang lại bình yên thật sự cho ngôi làng Bình An. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Bạch Sóc Đạo Sĩ thầm thề trong lòng, ngài sẽ không bỏ cuộc cho đến khi tìm ra được câu trả lời.

Chương 4: Hành Trình Vào Rừng Sâu

Sau đêm đối đầu ngắn ngủi với Hổ Yêu, Bạch Sóc Đạo Sĩ nhận ra rằng sức mạnh đơn thuần không thể giải quyết vấn đề. Oán khí của con quái vật quá mạnh mẽ và dường như có một nguồn gốc sâu xa. Để thật sự giúp đỡ dân làng Bình An, ngài cần phải tìm hiểu ngọn ngành, khám phá ra điều gì đã biến một con hổ bình thường trở nên hung dữ và đầy hận thù như vậy.

Vào buổi sáng hôm sau, khi sương mù vẫn còn lảng bảng trên những ngọn cây, Bạch Sóc Đạo Sĩ đã chuẩn bị cho hành trình của mình vào khu rừng già. Ngài khoác lại chiếc áo bào trắng, đeo thanh kiếm gỗ đào bên hông và mang theo một chiếc túi nhỏ đựng vài lá bùa hộ mệnh cùng một bình hồ lô nhỏ chứa nước thánh. Hành trang của ngài tuy đơn giản nhưng lại ẩn chứa những pháp lực tiềm tàng.

Người dân Bình An, sau khi chứng kiến sự dũng cảm của Bạch Sóc Đạo Sĩ đêm qua, đã dành cho ngài sự tin tưởng và kính trọng hơn. Họ tập trung tiễn ngài ở đầu làng, ánh mắt đầy lo lắng nhưng cũng tràn ngập hy vọng.

"Đạo sĩ, xin ngài hãy cẩn thận," bà lão Tám nắm chặt tay Bạch Sóc Đạo Sĩ, giọng nói nghẹn ngào. "Khu rừng này rất nguy hiểm, đã có nhiều người đi vào mà không trở về."

Bạch Sóc Đạo Sĩ khẽ mỉm cười, đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ nhàng. "Xin mọi người hãy yên tâm, bần đạo sẽ cố gắng hết sức."

Rồi, với bước chân kiên định, Bạch Sóc Đạo Sĩ tiến vào khu rừng già. Cánh rừng rậm rạp và âm u, ánh sáng mặt trời khó khăn lắm mới xuyên qua được tán lá dày đặc, tạo thành những vệt sáng huyền ảo trên mặt đất ẩm ướt. Tiếng chim hót líu lo đâu đó, hòa cùng tiếng gió thổi xào xạc qua những hàng cây cổ thụ, tạo nên một bản nhạc du dương nhưng cũng đầy bí ẩn.

Bạch Sóc Đạo Sĩ di chuyển một cách thận trọng, đôi mắt không ngừng quan sát xung quanh, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào có thể dẫn đến nguồn gốc oán khí của Hổ Yêu. Ngài nhận thấy rằng khu rừng này khác hẳn vẻ yên bình thường ngày. Một luồng khí âm u, lạnh lẽo bao trùm khắp không gian, khiến cho cây cối dường như cũng trở nên ảm đạm hơn.

Ngài men theo những con đường mòn đầy rêu phong, nhảy qua những gốc cây mục nát và những tảng đá phủ đầy dương xỉ. Thỉnh thoảng, ngài dừng lại, khẽ nhắm mắt, vận dụng linh lực để cảm nhận những dao động bất thường trong không khí.

Sau một quãng đường dài, khi mặt trời đã lên khá cao, Bạch Sóc Đạo Sĩ đặt chân đến một cây cầu đá cổ kính, phủ đầy rêu xanh. Cây cầu bắc qua một con suối nhỏ chảy róc rách, dẫn sâu hơn vào vùng lõi của khu rừng già. Đứng trên cầu đá, Bạch Sóc Đạo Sĩ cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo, âm u hơn hẳn so với những nơi khác. Linh cảm mách bảo ngài rằng, bí mật mà ngài đang tìm kiếm có lẽ nằm ở phía bên kia cây cầu này.

Không chút do dự, Bạch Sóc Đạo Sĩ bước những bước nhẹ nhàng và quyết đoán lên cây cầu đá, hướng về phía bóng tối hun hút của khu rừng già phía trước. Hành trình tìm kiếm sự thật về Hổ Yêu và nguồn gốc oán khí chỉ vừa mới bắt đầu, và Bạch Sóc Đạo Sĩ biết rằng phía trước ngài còn rất nhiều khó khăn và thử thách đang chờ đợi. Nhưng với lòng quyết tâm và tinh thần trách nhiệm cao cả, ngài tin rằng mình sẽ có thể vượt qua tất cả để mang lại bình yên cho ngôi làng Bình An
Chương 5: Bí Mật Ngôi Đền Cổ

Bước qua cây cầu đá rêu phong, Bạch Sóc Đạo Sĩ cảm nhận rõ rệt sự thay đổi của không gian. Cây cối trở nên cao lớn và cổ thụ hơn, tán lá dày đặc che khuất gần như hoàn toàn ánh mặt trời, khiến khu rừng trở nên tối tăm và ẩm thấp. Những dây leo chằng chịt như mạng nhện giăng mắc khắp nơi, cản trở bước chân của ngài. Mùi đất ẩm hòa quyện với mùi lá mục lâu năm tạo nên một thứ hương đặc trưng của rừng già.

Bạch Sóc Đạo Sĩ cẩn thận rẽ từng đám dây leo, men theo một con đường mòn gần như đã bị lãng quên. Tiếng bước chân nhẹ nhàng của ngài khẽ khua động lớp lá khô xào xạc dưới chân. Không gian yên tĩnh đến mức ngài có thể nghe rõ cả tiếng tim mình đang đập.

Đi sâu vào bên trong khu rừng, Bạch Sóc Đạo Sĩ bắt đầu nhận thấy những dấu hiệu kỳ lạ. Những tảng đá lớn nằm rải rác khắp nơi không phải là hình dạng tự nhiên, mà dường như đã được chạm khắc một cách có chủ ý. Trên bề mặt đá phủ đầy rêu phong, vẫn còn loáng thoáng nhìn thấy những hình vẽ kỳ lạ, những ký tự cổ xưa mà ngài chưa từng thấy bao giờ.

Linh cảm mách bảo Bạch Sóc Đạo Sĩ rằng ngài đang đi đúng hướng. Những dấu tích này chắc chắn có liên quan đến nguồn gốc của Hổ Yêu và oán khí mà nó mang trong mình.

Sau một hồi lâu men theo con đường mòn ẩn hiện, Bạch Sóc Đạo Sĩ bất ngờ nhìn thấy một cấu trúc kỳ lạ ẩn mình sau những tán cây cổ thụ. Đó là một ngôi đền cổ, được xây dựng hoàn toàn bằng đá tảng màu xám đen. Thời gian và sự khắc nghiệt của thiên nhiên đã in dấu lên từng viên đá, khiến ngôi đền trông nứt nẻ và cũ kỹ. Rêu xanh phủ kín mái vòm và những bức tường, tạo nên một vẻ đẹp cổ kính và huyền bí.

Phía trước ngôi đền, hai cột đá lớn bị thời gian bào mòn gần như không còn hình dạng ban đầu. Một tấm rèm bằng những sợi rêu dày đặc rủ xuống trước cửa đền, che khuất hoàn toàn không gian bên trong.

Bạch Sóc Đạo Sĩ dừng lại, đôi mắt đen láy mở lớn đầy ngạc nhiên. Ngài có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng cổ xưa, mạnh mẽ đang tỏa ra từ ngôi đền này. Đó không phải là oán khí, mà là một thứ linh lực đã ngủ quên từ rất lâu.

Với sự tò mò và thôi thúc khám phá, Bạch Sóc Đạo Sĩ nhẹ nhàng vén tấm rèm rêu, bước vào bên trong ngôi đền.

Không gian bên trong tối tăm và ẩm ướt. Ánh sáng yếu ớt từ những lỗ hổng trên mái vòm chiếu xuống, tạo thành những vệt sáng huyền ảo, soi rọi những hình chạm trổ kỳ lạ trên những bức tường đá. Ngài nhận thấy những hình ảnh về một con hổ cổ đại, to lớn và uy nghiêm, được khắc rất tỉ mỉ. Bên cạnh đó còn có những hình vẽ về các loại pháp khí mà ngài chưa từng nhìn thấy.

Bụi thời gian phủ một lớp dày trên mọi vật. Không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng rơi lách tách của rêu và tro từ trên cao xuống. Một mùi hương cổ xưa, pha lẫn giữa mùi gỗ mục và một thứ hương trầm thoang thoảng, lan tỏa khắp không gian.

Bạch Sóc Đạo Sĩ chậm rãi bước đi, quan sát từng chi tiết trong ngôi đền. Ngài biết rằng nơi đây đang cất giữ những bí mật quan trọng về quá khứ của Hổ Yêu, và có lẽ, cả nguyên nhân dẫn đến sự biến đổi bi thương của nó. Hành trình tìm kiếm câu trả lời của Bạch Sóc Đạo Sĩ đã đến một bước ngoặt quan trọng, và những gì ngài khám phá ra trong ngôi đền cổ này có thể sẽ thay đổi số phận của cả ngôi làng Bình An
 
BẠCH SÓC ĐẠO TÂM: Cảm Hóa Hổ Yêu
Chương 6- chương 10
Chương 6: Tiếng Vọng Từ Quá Khứ
Bạch Sóc Đạo Sĩ cẩn thận đi sâu vào bên trong ngôi đền cổ. Ánh sáng yếu ớt từ những khe hở trên mái vòm chỉ đủ để ngài quan sát những bức chạm khắc trên tường. Ngài nhận thấy rằng, càng vào sâu, những hình ảnh càng trở nên rõ ràng và chi tiết hơn.

Những bức chạm khắc ban đầu mô tả một khu rừng trù phú, với muôn thú sinh sống hòa thuận. Hình ảnh một chú hổ oai vệ nhưng hiền lành xuất hiện nhiều lần, thường đi lại giữa các loài vật khác mà không hề gây hấn. Dường như, thuở ban sơ, con hổ này là một phần của sự cân bằng tự nhiên nơi đây.

Tiếp tục quan sát, Bạch Sóc Đạo Sĩ nhận thấy những hình ảnh bắt đầu thay đổi. Xuất hiện những bóng người cầm cung tên, bẫy rập, với ánh mắt đầy tham lam và hung dữ. Những bức chạm khắc sau đó miêu tả cảnh tượng những con thú trong rừng bị săn bắt, bị thương, và nỗi sợ hãi bao trùm lên cả khu rừng.

Đặc biệt, hình ảnh chú hổ hiền lành ban đầu xuất hiện ngày càng ít, thay vào đó là hình ảnh một con hổ bị thương, với những mũi tên cắm sâu vào thân thể, ánh mắt đau đớn và căm phẫn. Có một bức chạm khắc đặc biệt khiến Bạch Sóc Đạo Sĩ dừng chân lâu hơn. Bức tường đá hiện lên cảnh tượng con hổ bị những người thợ săn vây bắt, trói chặt và kéo đi. Khuôn mặt nó đầy tuyệt vọng và oán hận.

Ngay bên dưới bức chạm khắc này, Bạch Sóc Đạo Sĩ phát hiện ra một dòng chữ cổ, được khắc sâu vào phiến đá. Mặc dù đã trải qua hàng trăm năm, những nét chữ vẫn còn khá rõ ràng. Với kiến thức uyên bác về các loại văn tự cổ, Bạch Sóc Đạo Sĩ có thể đọc được những dòng chữ này.

Đó là lời kể của một linh mục cổ xưa, người đã từng trông coi ngôi đền này. Dòng chữ kể rằng, con hổ trong những bức chạm khắc vốn là linh thú trấn giữ khu rừng, mang trong mình một sức mạnh và lòng trắc ẩn đặc biệt. Tuy nhiên, sự xuất hiện của những kẻ săn bắt tham lam đã phá vỡ sự cân bằng của khu rừng. Họ không chỉ giết hại các loài vật vô tội mà còn bắt giữ và gây đau khổ cho linh thú.

Linh mục viết rằng, sự đau khổ và oán hận tích tụ trong lòng linh thú ngày càng lớn, cuối cùng đã biến nó từ một sinh vật hiền lành trở thành một yêu thú hung tợn. Oán khí đó mạnh mẽ đến nỗi nó đã ám ảnh cả khu rừng và lan sang cả ngôi làng Bình An.

Những dòng chữ cuối cùng của linh mục chứa đựng sự hối hận sâu sắc. Ông cảm thấy bất lực khi không thể ngăn chặn được sự biến đổi của linh thú và lo sợ rằng một ngày nào đó, cơn thịnh nộ của nó sẽ nhấn chìm cả vùng đất.

Bạch Sóc Đạo Sĩ lặng lẽ đọc hết những dòng chữ cổ, trái tim ngài trĩu nặng. Giờ thì ngài đã hiểu, Hổ Yêu không phải là một con quái vật sinh ra đã tàn ác. Nó đã từng là một sinh vật hiền lành, nhưng chính sự độc ác và tham lam của con người đã đẩy nó vào con đường tăm tối này.

Ngài ngước nhìn những bức chạm khắc trên tường, ánh mắt đầy xót thương. Oán khí mà ngài cảm nhận được từ Hổ Yêu không chỉ là sự giận dữ đơn thuần, mà còn là nỗi đau khổ, sự tuyệt vọng và sự phản bội. Nó là tiếng kêu cứu thầm lặng của một linh hồn bị tổn thương.
.
Trong không gian tĩnh mịch của ngôi đền cổ, Bạch Sóc Đạo Sĩ đưa ra một quyết định. Ngài sẽ không tiêu diệt Hổ Yêu. Ngài sẽ tìm cách hóa giải oán khí trong nó, chữa lành vết thương trong trái tim nó và trả lại sự bình yên cho khu rừng và ngôi làng Bình An. Đó không chỉ là trách nhiệm của một đạo sĩ, mà còn là tiếng gọi từ trái tim nhân hậu của ngài
Chương 7: Nỗi Đau Bị Phản Bội

Trong những bức chạm khắc nham thạch cổ kính của ngôi đền, Bạch Sóc Đạo Sĩ tiếp tục khám phá những mảnh vỡ của quá khứ đau thương mà Hổ Yêu đã trải qua. Sau những hình ảnh về cuộc sống hòa bình ban đầu và sự xuất hiện của những kẻ săn bắt, câu chuyện dần hé lộ một bi kịch cá nhân, một sự kiện đã giáng một đòn chí mạng vào linh hồn thuần khiết của con hổ.

Một loạt các bức chạm khắc tập trung vào mối quan hệ đặc biệt giữa con hổ và một cô bé. Cô bé, có lẽ là con gái của một người dân sống gần khu rừng, thường xuyên mang thức ăn và nước uống đến cho con hổ. Những hình ảnh cho thấy sự tin tưởng và tình bạn ngây thơ giữa hai sinh linh khác loài. Cô bé vuốt ve bộ lông mềm mại của con hổ, còn con hổ thì nằm yên bình, đôi mắt dõi theo cô bé với vẻ dịu dàng.

Những bức chạm khắc này khiến Bạch Sóc Đạo Sĩ cảm thấy ấm áp trong lòng. Rõ ràng, trước khi bị bóng tối bao trùm, Hổ Yêu đã từng biết đến tình yêu thương và sự tin tưởng.

Nhưng rồi, bi kịch ập đến. Một bức chạm khắc u ám hiện ra cảnh tượng những người thợ săn, được dẫn đường bởi một người đàn ông mà Bạch Sóc Đạo Sĩ ngờ rằng đó chính là cha của cô bé, đang giăng bẫy quanh khu vực mà con hổ thường lui tới. Ánh mắt của người đàn ông đầy vẻ quyết tâm và có lẽ, cả sự sợ hãi.

Những bức chạm khắc tiếp theo diễn tả cảnh con hổ bị sập bẫy, gầm lên đau đớn và tuyệt vọng. Cô bé, khi phát hiện ra sự việc, đã cố gắng giải cứu người bạn của mình, nhưng những người thợ săn đã ngăn cản cô. Hình ảnh cô bé gào khóc, cố gắng ôm lấy con hổ bị thương, in sâu vào tâm trí Bạch Sóc Đạo Sĩ.

Bức chạm khắc cuối cùng trong loạt hình này là cảnh con hổ bị kéo đi, ánh mắt nó hướng về phía cô bé với một nỗi buồn và sự thất vọng tột cùng. Hình ảnh cô bé quỳ sụp xuống, hai tay ôm mặt khóc nức nở, khiến trái tim Bạch Sóc Đạo Sĩ se lại.

Dường như, chính sự phản bội của người mà nó tin tưởng, sự bất lực của người bạn nhỏ bé và nỗi đau thể xác cùng tinh thần đã giọt nước tràn ly, biến con hổ hiền lành trở thành một yêu thú đầy oán hận. Sự phản bội ấy đã gieo vào lòng nó một vết thương sâu sắc, không gì có thể chữa lành.

Bạch Sóc Đạo Sĩ hiểu rằng, oán khí của Hổ Yêu không chỉ đơn thuần là sự tức giận với những kẻ săn bắt, mà còn là nỗi đau bị phản bội bởi người mà nó đã từng tin yêu. Đây là một vết thương lòng sâu sắc, và để hóa giải nó, ngài cần phải chạm đến tận đáy trái tim đang rỉ máu của con quái vật.

Ngài rời mắt khỏi những bức chạm khắc, trong lòng trào dâng một sự cảm thông sâu sắc đối với Hổ Yêu. Giờ đây, nhiệm vụ của ngài không chỉ là bảo vệ dân làng, mà còn là chữa lành vết thương cho một linh hồn bị tổn thương, xoa dịu nỗi đau bị phản bội mà nó đã phải gánh chịu trong suốt bao nhiêu năm qua. Hành trình phía trước có lẽ sẽ còn gian nan hơn nữa, nhưng Bạch Sóc Đạo Sĩ đã có thêm một động lực mạnh mẽ để tiếp tục

Chương 8: Lựa Chọn Khó Khăn

Trở lại với những người dân làng Bình An đang sống trong thấp thỏm lo âu, Bạch Sóc Đạo Sĩ mang theo gánh nặng của những khám phá từ ngôi đền cổ. Ngài hiểu rằng Hổ Yêu không đơn thuần là một con quái vật cần phải tiêu diệt. Nó là một linh hồn bị tổn thương sâu sắc, một nạn nhân của sự phản bội và lòng tham của con người.

Đêm thứ hai trăng tròn, Hổ Yêu lại xuất hiện, tiếng gầm rít đầy oán hận vang vọng khắp thung lũng. Người dân co ro trong nhà, nỗi sợ hãi đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ.

Bạch Sóc Đạo Sĩ đứng trên ngọn đồi cao, lặng lẽ quan sát bóng đen khổng lồ đang lảng vảng ở rìa làng. Ánh trăng chiếu rọi bộ lông trắng muốt của ngài, tạo nên một vầng hào quang mờ ảo. Trong lòng ngài đang diễn ra một cuộc đấu tranh dữ dội.

Một bên, ngài ý thức được trách nhiệm của mình đối với dân làng. Họ đang sống trong sợ hãi, mùa màng bị tàn phá, cuộc sống bị đảo lộn. Theo lẽ thường, một đạo sĩ có nhiệm vụ tiêu diệt yêu ma, bảo vệ sự bình yên cho con người. Việc tiêu diệt Hổ Yêu có lẽ là giải pháp nhanh gọn nhất, chấm dứt ngay lập tức nỗi kinh hoàng này.

Nhưng bên kia, những hình ảnh từ ngôi đền cổ lại hiện lên rõ ràng trong tâm trí ngài: chú hổ hiền lành chơi đùa với cô bé, nỗi đau và sự tuyệt vọng trong đôi mắt nó khi bị phản bội. Oán khí mà Hổ Yêu phát ra không phải là sự tàn ác bẩm sinh, mà là tiếng kêu cứu thầm lặng của một trái tim tan vỡ.

Nếu ngài chỉ đơn thuần tiêu diệt Hổ Yêu, liệu nỗi đau và oán hận có thực sự biến mất? Hay nó sẽ tiếp tục ám ảnh nơi này, dưới một hình thức khác? Bạch Sóc Đạo Sĩ tin rằng, bạo lực không phải là câu trả lời cuối cùng. Cái gốc của vấn đề nằm ở sự thấu hiểu và lòng trắc ẩn.

Ngài nhớ đến những lời dạy của sư phụ, rằng đạo hạnh chân chính không nằm ở việc trừng phạt cái ác, mà là ở việc cảm hóa và dẫn dắt những linh hồn lầm lạc trở về con đường thiện lương.

Sau một đêm dài trằn trọc suy nghĩ, Bạch Sóc Đạo Sĩ cuối cùng đã đưa ra quyết định. Ngài sẽ không tiêu diệt Hổ Yêu. Ngài sẽ tìm cách hóa giải oán khí trong nó, khơi dậy những ký ức tốt đẹp về quá khứ và chữa lành vết thương lòng mà nó đã phải chịu đựng.

Sáng hôm sau, Bạch Sóc Đạo Sĩ thông báo quyết định của mình với dân làng. Ban đầu, nhiều người tỏ ra lo lắng và phản đối. Họ đã quá sợ hãi Hổ Yêu và chỉ muốn nó biến mất vĩnh viễn.

"Đạo sĩ, ngài có chắc chắn về điều này không?" một người đàn ông lớn tuổi lo lắng hỏi. "Con Hổ Yêu đó rất nguy hiểm, nó có thể giết người bất cứ lúc nào."

Bạch Sóc Đạo Sĩ nhìn mọi người với ánh mắt kiên định và đầy tin tưởng. "Bần đạo hiểu nỗi lo lắng của mọi người. Nhưng lão nạp tin rằng, trong sâu thẳm con Hổ Yêu vẫn còn sót lại chút lương thiện. Chúng ta cần phải cho nó cơ hội để thay đổi."

Ngài giải thích cho dân làng về những gì ngài đã khám phá được trong ngôi đền cổ, về quá khứ bi thương của Hổ Yêu và sự phản bội mà nó đã phải gánh chịu. Nghe câu chuyện của Bạch Sóc Đạo Sĩ, sự sợ hãi trong lòng nhiều người dân dần nhường chỗ cho sự cảm thông.

Cuối cùng, họ đồng ý tin tưởng vào quyết định của Bạch Sóc Đạo Sĩ và hứa sẽ hợp tác với ngài trong việc hóa giải oán khí cho Hổ Yêu. Bạch Sóc Đạo Sĩ biết rằng, con đường phía trước sẽ còn rất nhiều khó khăn, nhưng với sự đồng lòng của dân làng, ngài tin rằng họ sẽ thành công.

Ngay trong đêm đó, Bạch Sóc Đạo Sĩ bắt đầu chuẩn bị những vật phẩm cần thiết cho việc thanh lọc oán khí. Ngài tìm đến một bàn thờ đá rạn nứt sâu trong rừng, nơi có linh khí tương đối mạnh mẽ. Nơi đó, dưới ánh trăng huyền ảo, ngài sẽ bắt đầu thực hiện nghi lễ hóa giải oán khí cho Hổ Yêu.

Chương 9: Bước Chân Vào Hang Yêu

Sau khi chuẩn bị xong những vật phẩm cần thiết tại bàn thờ đá trong rừng sâu, Bạch Sóc Đạo Sĩ lên đường tìm kiếm hang động của Hổ Yêu. Dựa vào những dấu vết mà ngài quan sát được trong những lần chạm trán trước, và những lời kể của người dân, ngài đoán rằng hang động của con quái vật có lẽ nằm sâu trong khu rừng già, gần đỉnh ngọn núi phía Tây của thung lũng.

Hành trình đến hang động của Hổ Yêu không hề dễ dàng. Khu vực này trở nên hoang vu và hiểm trở hơn nhiều so với những nơi Bạch Sóc Đạo Sĩ đã đi qua. Những tảng đá lớn chắn ngang lối đi, những vách đá dựng đứng đầy rêu trơn trượt. Bóng tối bao trùm, ngay cả vào ban ngày ánh sáng mặt trời cũng khó có thể xuyên thấu đến nơi đây.

Bạch Sóc Đạo Sĩ cẩn thận leo trèo, đôi mắt không ngừng quan sát xung quanh. Ngài cảm nhận rõ rệt sự gia tăng của oán khí khi tiến sâu vào khu vực này. Không khí trở nên nặng nề và lạnh lẽo, dường như bản thân khu rừng cũng đang run rẩy trước sự hiện diện của con quái vật.

Cuối cùng, sau một quãng đường dài đầy khó khăn, Bạch Sóc Đạo Sĩ cũng tìm thấy hang động của Hổ Yêu. Đó là một cái hang lớn, nằm sâu trong một hốc đá dưới chân vách núi dựng đứng. Miệng hang tối đen như một cái hố sâu không đáy, toát ra một luồng khí lạnh lẽo và âm u. Vách đá xung quanh hang động phủ đầy rễ cây rừng rối bời, tạo nên một khung cảnh rùng rợn và đáng sợ.

Bạch Sóc Đạo Sĩ dừng lại trước cửa hang, hít một hơi thật sâu. Ngài cảm thấy một sức ép vô hình đè nặng lên lồng ngực, đó là sự ảnh hưởng của oán khí dày đặc bên trong hang động. Tuy nhiên, ngài không hề nao núng. Với quyết tâm cao độ, ngài đeo chiếc túi vải chứa bùa ngọc và hương trầm lên người, chuẩn bị cho việc tiến vào hang yêu.

Trong túi vải của ngài có những lá bùa được làm từ ngọc bích, khắc những câu chú cổ xưa có khả năng trấn tà và thanh lọc. Ngài cũng mang theo một gói hương trầm quý hiếm, loại hương này khi đốt lên sẽ tỏa ra một mùi thơm dịu nhẹ, có tác dụng xoa dịu tâm hồn và đẩy lùi những năng lượng tiêu cực.

Ánh mắt Bạch Sóc Đạo Sĩ kiên định nhìn vào bóng tối hun hút bên trong hang động. Ngài biết rằng nguy hiểm đang chờ đợi mình ở phía trước, nhưng ngài cũng tin rằng, chỉ có đối diện trực tiếp với Hổ Yêu và nguồn gốc oán khí của nó, ngài mới có thể tìm ra cách hóa giải và mang lại bình yên cho tất cả.

Nhẹ nhàng bước từng bước vào miệng hang, Bạch Sóc Đạo Sĩ cảm nhận rõ rệt sự thay đổi của không khí. Bên trong hang động tối tăm và ẩm thấp hơn nhiều so với bên ngoài. Những giọt nước từ trần hang nhỏ xuống tí tách, tạo ra những âm thanh vang vọng đáng sợ. Một mùi hôi tanh nồng xộc thẳng vào mũi ngài, khiến ngài cảm thấy khó chịu.

Ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài không thể xuyên sâu vào bên trong hang động. Bạch Sóc Đạo Sĩ phải dựa vào sự nhạy cảm của mình với linh khí để định hướng. Ngài cảm nhận được một luồng khí đen kịt, lạnh lẽo đang cuộn xoáy đâu đó trong hang. Đó chính là oán khí của Hổ Yêu.

Tiếng thở gấp gáp của chính ngài vọng lại từ vách đá, càng làm tăng thêm sự căng thẳng trong không gian u ám này. Bạch Sóc Đạo Sĩ biết rằng, Hổ Yêu có thể đang ẩn mình đâu đó trong bóng tối, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Nhưng ngài không hề sợ hãi. Với lòng quyết tâm và sự chuẩn bị kỹ lưỡng, Bạch Sóc Đạo Sĩ tiếp tục tiến sâu vào bên trong hang động, mang theo hy vọng hóa giải oán khí và thức tỉnh lương tri của con quái vật

Chương 10: Pháp Trận Ánh Sáng

Tiến sâu vào bên trong hang động tối tăm, Bạch Sóc Đạo Sĩ cảm nhận được luồng oán khí ngày càng dày đặc, như những sợi tơ đen bủa vây lấy ngài. Ngài dừng chân tại một khoảng không gian tương đối rộng rãi, nơi có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của một nguồn năng lượng mạnh mẽ đang ẩn chứa.

Ngài đặt chiếc túi vải xuống đất, từ từ lấy ra những lá bùa hộ mệnh đã chuẩn bị. Với đôi tay nhanh nhẹn và thành thục, Bạch Sóc Đạo Sĩ bắt đầu sắp xếp những lá bùa thành một vòng tròn lớn trên mặt đất ẩm ướt. Mỗi lá bùa được đặt ở một vị trí nhất định, tạo thành một trận đồ phức tạp, phát ra những tia sáng vàng nhạt huyền ảo.

Sau khi hoàn thành vòng tròn bùa chú, Bạch Sóc Đạo Sĩ lấy ra bình hồ lô nhỏ, cẩn thận rót nước thánh lên từng lá bùa. Khi nước thánh chạm vào bề mặt lá bùa, những ký tự cổ trên đó dường như sáng lên rực rỡ hơn, tỏa ra một nguồn năng lượng thanh khiết.

Tiếp theo, ngài đốt gói hương trầm mang theo. Khói hương nhẹ nhàng lan tỏa trong không gian u ám của hang động, mang theo một mùi thơm dịu nhẹ, xua tan bớt sự lạnh lẽo và nặng nề của oán khí.

Cuối cùng, Bạch Sóc Đạo Sĩ đứng vào trung tâm vòng tròn bùa chú. Ngài nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi từ từ đưa hai tay lên kết ấn. Những ngón tay nhỏ bé của ngài uyển chuyển tạo thành những hình dáng kỳ lạ, phát ra một vầng sáng trắng tinh khiết bao quanh cơ thể ngài.

Ngài bắt đầu niệm chú, giọng nói trong trẻo nhưng đầy uy lực vang vọng khắp hang động. Những lời chú cổ xưa như những làn sóng âm thanh mạnh mẽ, va chạm vào những bức tường đá lạnh lẽo, tạo ra những tiếng ngân rung nhẹ nhàng.

Khi đạo thuật được vận hành, những lá bùa trong vòng tròn bắt đầu phát sáng rực rỡ hơn. Những tia sáng vàng hội tụ lại ở trung tâm, tạo thành một cột ánh sáng chói lòa vươn thẳng lên trần hang. Xung quanh cột sáng, những vòng tròn ánh sáng nhỏ hơn bắt đầu xoay tròn với tốc độ ngày càng nhanh, đẩy lùi những sợi oán khí đen kịt đang cố gắng xâm nhập vào bên trong pháp trận.

Không gian trong hang động dường như đang rung chuyển. Những hạt bụi nhỏ li ti rơi xuống từ trần hang, phản chiếu ánh sáng huyền ảo của pháp trận. Luồng linh khí thanh khiết mà Bạch Sóc Đạo Sĩ tạo ra đang dần dần chiếm lĩnh không gian, đẩy lùi bóng tối và sự nặng nề của oán khí.

Bạch Sóc Đạo Sĩ cảm nhận được sự hiện diện của Hổ Yêu đâu đó trong bóng tối. Con quái vật dường như đang cảm nhận được sự thay đổi của năng lượng trong hang động và bắt đầu trở nên bất an. Những tiếng gầm gừ khẽ khàng vang lên từ phía sâu trong hang, cho thấy sự giận dữ và khó chịu của nó.

Mặc kệ những âm thanh đe dọa đó, Bạch Sóc Đạo Sĩ vẫn giữ vững tâm trí, tiếp tục vận hành đạo thuật. Ngài biết rằng đây chỉ là sự phản kháng ban đầu của oán khí. Để thật sự hóa giải được nó, ngài cần phải kiên trì và tập trung cao độ. Pháp trận ánh sáng mà ngài tạo ra chính là một không gian thanh tịnh, nơi ngài có thể đối diện với Hổ Yêu và nguồn gốc oán khí của nó một cách an toàn nhất.

Tiếng ngân đều đặn của chú, âm thanh ma sát giữa linh lực và oán khí, cùng với ánh sáng rực rỡ của pháp trận đã tạo ra một khung cảnh kỳ diệu và đầy uy lực trong lòng hang động tối tăm. Cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối, giữa sự thanh khiết và oán hận, giờ đây đã chính thức bắt đầu
 
BẠCH SÓC ĐẠO TÂM: Cảm Hóa Hổ Yêu
chương 11-chương 15
Chương 11: Cơn Thịnh Nộ Của Yêu Thú
Sự thay đổi đột ngột của năng lượng trong hang động không thể qua mắt được Hổ Yêu. Từ sâu trong bóng tối, đôi mắt đỏ ngầu của nó sáng rực lên như hai hòn than hồng. Tiếng gầm gừ khẽ khàng ban nãy giờ đã chuyển thành tiếng rống giận dữ, vang vọng khắp hang động, làm rung chuyển cả những vách đá.

Bạch Sóc Đạo Sĩ vẫn giữ nguyên tư thế kết ấn, tập trung cao độ vào việc duy trì pháp trận. Ngài cảm nhận được sự dao động mạnh mẽ của oán khí đang bao trùm lấy hang động, như một cơn bão dữ đang chuẩn bị ập đến.

Bóng tối bắt đầu chuyển động. Một thân hình khổng lồ, vằn đen đỏ cuồng nộ, từ từ hiện ra từ trong bóng đêm. Hổ Yêu! Nó gầm lên một tiếng long trời lở đất, phả ra một luồng khí lạnh lẽo và tanh tưởi. Oán khí xung quanh nó cuộn xoáy dữ dội, tạo thành những vệt đen kỳ dị trong không khí.

Con quái vật lao về phía Bạch Sóc Đạo Sĩ với một tốc độ kinh hoàng, móng vuốt sắc nhọn giơ lên như những lưỡi đao. Sức mạnh của nó thật khủng khiếp, mỗi bước chân đều khiến mặt đất rung chuyển.

Bạch Sóc Đạo Sĩ không hề nao núng. Ngay khi Hổ Yêu áp sát, ngài nhanh nhẹn thi triển thân pháp, thoăn thoắt né tránh cú vồ uy lực của con quái vật. Bộ áo bào trắng của ngài bay phấp phới trong không khí, tạo thành một vệt sáng mờ ảo giữa bóng tối.

Tuy né được đòn tấn công trực diện, nhưng luồng khí đen kịt từ móng vuốt của Hổ Yêu vẫn sượt qua tay Bạch Sóc Đạo Sĩ, để lại một vết bỏng rát. Ngài khẽ nhíu mày, nhưng vẫn giữ vững sự tập trung.

Ngay lập tức, Bạch Sóc Đạo Sĩ rút thanh kiếm gỗ đào bên hông. Lưỡi kiếm phát ra một ánh sáng dịu nhẹ, đối chọi với sự hung hãn của Hổ Yêu. Ngài biết rằng thanh kiếm này không thể gây sát thương cho con quái vật, nhưng nó được yểm phép và có thể giúp ngài tự vệ và duy trì khoảng cách.

Hổ Yêu gầm lên giận dữ khi thấy đòn tấn công của mình không thành công. Nó tiếp tục lao vào Bạch Sóc Đạo Sĩ, tung ra những cú vả uy lực với móng vuốt sắc nhọn và hàm răng sắc như dao cạo. Mỗi đòn tấn công đều mang theo sức mạnh khủng khiếp, khiến những tảng đá xung quanh vỡ vụn.

Bạch Sóc Đạo Sĩ phải liên tục di chuyển, tận dụng sự nhanh nhẹn và linh hoạt của mình để né tránh những đòn tấn công như vũ bão của Hổ Yêu. Trong khi đó, ngài vẫn không ngừng niệm chú, duy trì pháp trận ánh sáng đang dần dần lan tỏa trong hang động.

Cuộc chiến diễn ra vô cùng căng thẳng. Sức mạnh của Hổ Yêu là không thể phủ nhận, nhưng Bạch Sóc Đạo Sĩ lại có sự bình tĩnh và trí tuệ của một người tu đạo. Ngài biết rằng mình không thể chiến thắng bằng sức mạnh, mà phải dùng sự kiên trì và phép thuật để xoa dịu oán khí đang chi phối con quái vật này.

Tiếng gầm rền vang như sấm vỡ, tiếng va chạm giữa móng vuốt của Hổ Yêu và thanh kiếm gỗ đào, tiếng đá bay tung tóe... tất cả hòa lẫn vào nhau, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn và đầy nguy hiểm trong lòng hang động tối tăm. Bạch Sóc Đạo Sĩ biết rằng thời gian không còn nhiều, ngài phải nhanh chóng tìm ra cách để hóa giải oán khí trước khi bản thân bị sức mạnh của con quái vật nhấn chìm.
Chương 12: Giữa Ranh Giới Sinh Tử

Trong không gian hỗn loạn của hang động, Bạch Sóc Đạo Sĩ liên tục lướt đi, thân hình nhỏ bé thoăn thoắt như một làn gió nhẹ, né tránh những đòn tấn công đầy uy lựccủa Hổ Yêu. Mỗi cú vồ của con quái vật đều có thể nghiền nát ngài, nhưng với sự tập trung cao độ và kinh nghiệm tu luyện lâu năm, Bạch Sóc Đạo Sĩ vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc.

Vừa né tránh, ngài vừa không ngừng niệm chú, vận dụng linh lực. Từ thanh kiếm gỗ đào trên tay ngài, những luồng sáng màu ngọc bích liên tục được phóng ra, bay lượn uyển chuyển quanh thân hình khổng lồ của Hổ Yêu. Những luồng sáng này không mang theo sát khí, mà chứa đựng sự thanh khiết và lòng từ bi.

Khi những luồng sáng chạm vào lớp lông vằn đen đỏ của Hổ Yêu, chúng nhẹ nhàng lan tỏa, tạo ra những vệt sáng hình hoa sen mờ ảo. Con quái vật dường như cảm nhận được sự khác biệt của những luồng sáng này so với những đòn tấn công thông thường. Nó khựng lại một thoáng, ánh mắt đỏ ngầu hiện lên vẻ bối rối.

Tuy nhiên, oán khí ăn sâu trong tâm trí nó quá mạnh mẽ, sự giận dữ nhanh chóng trào dâng trở lại. Hổ Yêu gầm lên một tiếng đầy đau đớn, lắc mạnh thân mình, cố gắng hất tung những luồng sáng đang vây quanh nó. Bóng tối oán khí xung quanh con quái vật co rút lại thành những đường xoắn dữ dội, như muốn nuốt chửng mọi ánh sáng.

Bạch Sóc Đạo Sĩ biết rằng ngài cần phải hành động nhanh chóng. Oán khí đã ăn mòn tâm trí Hổ Yêu quá lâu, nếu không kịp thời xoa dịu, con quái vật sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.

Ngài hít một hơi thật sâu, dồn toàn bộ linh lực vào pháp trượng. Một luồng sáng chói lòa, mạnh mẽ hơn tất cả những luồng sáng trước đó, được phóng ra từ pháp trượng, hướng thẳng vào ngực Hổ Yêu. Luồng sáng này mang theo một năng lượng thuần khiết, như một dòng suối ấm áp cố gắng xoa dịu ngọn lửa hận thù đang cháy rừng rực trong lòng con quái vật.

Khi luồng sáng chạm vào thân Hổ Yêu, một tiếng "ù ù" lớn vang lên, như tiếng gió xoáy mạnh. Con quái vật giật mạnh thân mình, những đường xoắn oán khí xung quanh nó rung động dữ dội. Bạch Sóc Đạo Sĩ có thể cảm nhận được sự giằng xé, sự đấu tranh đang diễn ra trong tâm trí Hổ Yêu. Một phần trong nó dường như đang cố gắng thoát khỏi sự chi phối của oán khí.

Tuy nhiên, quá trình này không hề dễ dàng. Oán khí đã bám rễ quá sâu, nó cố gắng chống trả, siết chặt lấy tâm trí Hổ Yêu, không cho bất kỳ ánh sáng nào lọt vào. Hang động tiếp tục rung chuyển dữ dội, đá từ trần hang rơi xuống lả tả.

Bạch Sóc Đạo Sĩ biết rằng ngài đang ở giữa ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết. Sức mạnh của Hổ Yêu là vô cùng lớn, chỉ một sơ sẩy nhỏ cũng có thể khiến ngài phải trả giá bằng cả tính mạng. Nhưng ngài không thể bỏ cuộc. Ngài tin rằng, dù oán khí có mạnh mẽ đến đâu, thì sâu thẳm bên trong Hổ Yêu vẫn còn sót lại chút ký ức về sự hiền lành và tốt bụng. Ngài phải đánh thức nó dậy.
Chương 13: Lời Thì Thầm Của Linh Hồn

Nhận thấy sức mạnh của ánh sáng thôi vẫn chưa đủ để xoa dịu hoàn toàn cơn thịnh nộ của Hổ Yêu, Bạch Sóc Đạo Sĩ quyết định sử dụng một phương pháp khác, một cách thức nhẹ nhàng hơn, đi sâu vào tận cùng tâm hồn đang bị tổn thương của con quái vật.

Ngài thu hồi thanh kiếm gỗ đào, thay vào đó, ngài lấy ra từ trong túi một lá bùa đỏ thẫm, trên bề mặt được thêu những đường chỉ vàng lấp lánh tạo thành hình một đóa sen đang nở rộ. Lá bùa này không chỉ chứa đựng sức mạnh bảo vệ mà còn có khả năng khơi gợi những ký ức sâu thẳm.

Bạch Sóc Đạo Sĩ nhẹ nhàng nâng lá bùa lên, miệng bắt đầu niệm những lời kinh chú cổ xưa. Giọng nói của ngài không còn mang theo sự mạnh mẽ như khi thi triển đạo thuật, mà trở nên du dương, trầm bổng như tiếng gió thoảng qua rừng cây. Những lời chú vang vọng trong không gian mờ ảo của hang động, mang theo một nguồn năng lượng ấm áp và xoa dịu.

Khi những lời kinh chú ngân nga, lá bùa đỏ trên tay Bạch Sóc Đạo Sĩ bắt đầu phát ra một thứ ánh sáng vàng nhạt, lan tỏa khắp không gian. Ánh sáng này không chói lóa mà dịu dàng, bao trùm lấy thân hình khổng lồ của Hổ Yêu.

Dường như có một sự thay đổi kỳ lạ đang diễn ra bên trong con quái vật. Những tiếng gầm gừ giận dữ của nó dần nhỏ lại, thay vào đó là những tiếng rên khẽ đầy đau đớn. Đôi mắt đỏ ngầu của nó cũng trở nên dịu lại, không còn vẻ hung tợn như trước.

Trong ánh sáng vàng nhạt huyền ảo, không gian xung quanh Hổ Yêu dường như rung động. Những hình ảnh mơ hồ bắt đầu hiện ra, như những thước phim quay chậm về một quá khứ đã xa xôi. Bạch Sóc Đạo Sĩ nhìn thấy một chú hổ con đáng yêu đang nô đùa giữa cánh rừng xanh tươi, không hề có dấu hiệu của sự hung dữ hay oán hận. Rồi hình ảnh một cô bé xuất hiện, cô bé mỉm cười hiền hậu, mang thức ăn đến cho chú hổ.

Những hình ảnh này lướt qua như một cơn gió, nhưng chúng đủ để khơi dậy những ký ức ngủ quên trong tâm trí Hổ Yêu. Con quái vật khẽ lắc đầu, dường như đang cố gắng níu giữ những mảnh vỡ của quá khứ tươi đẹp.

Bạch Sóc Đạo Sĩ tiếp tục niệm chú, những lời kinh như những dòng suối mát lành chảy vào tâm hồn đang khô cằn của Hổ Yêu. Ánh sáng từ lá bùa đỏ ngày càng mạnh mẽ hơn, xua tan đi những mảng bóng tối oán khí đang bao phủ lấy con quái vật.

Trong không gian mờ ảo, Bạch Sóc Đạo Sĩ nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đầy vằn của Hổ Yêu. Đó không phải là nước mắt của sự giận dữ, mà là nước mắt của nỗi buồn, của sự hối hận và của những ký ức đẹp đẽ đang dần trở về. Lời kinh chú của Bạch Sóc Đạo Sĩ đã chạm đến trái tim của con quái vật, đánh thức phần lương thiện vẫn còn sót lại trong nó. Tiếng thì thầm của linh hồn, tiếng vọng từ quá khứ đang dần dần xoa dịu một trái tim đầy vết sẹo.
Chương 14: Oán Khí Suy Tàn

Dưới ánh sáng dịu dàng từ lá bùa đỏ và những lời kinh chú ngân vang, Hổ Yêu dần dần chìm vào một trạng thái mơ màng. Những ký ức tươi đẹp từ quá khứ hiện về rõ ràng hơn trong tâm trí nó: tiếng cười trong trẻo của cô bé, cảm giác ấm áp khi được vuốt ve, sự tin tưởng và bình yên mà nó từng cảm nhận.

Những ký ức ấy như những giọt sương mai tưới mát mảnh đất khô cằn trong tâm hồn Hổ Yêu, nơi oán hận đã bén rễ và phát triển quá lâu. Bóng tối oán khí bao quanh thân nó bắt đầu mờ nhạt dần, như những đám mây đen bị ánh nắng xua tan.

Bạch Sóc Đạo Sĩ vẫn tiếp tục niệm chú, không ngừng truyền vào Hổ Yêu nguồn năng lượng thanh khiết và lòng từ bi của mình. Ngài cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong con quái vật. Sự giằng xé và đau đớn trong nó dần dịu bớt, thay vào đó là một sự tĩnh lặng kỳ lạ.

Không gian hang động dường như cũng trở nên yên bình hơn. Tiếng rung chuyển dữ dội trước đó đã lắng xuống, những hạt bụi rơi từ trần hang cũng thưa thớt hơn. Chỉ còn lại tiếng gió nhẹ thổi qua những khe đá và tiếng ngân nga đều đặn của lời kinh chú.

Khi oán khí gần như đã tan biến hoàn toàn, ánh sáng từ lá bùa đỏ trên tay Bạch Sóc Đạo Sĩ trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết, bao trùm lấy toàn bộ hang động. Trong luồng ánh sáng ấy, hình dáng khổng lồ của Hổ Yêu dần co rút lại, những vằn đen đỏ trên bộ lông cũng nhạt màu đi.

Cuối cùng, ánh sáng dịu xuống, và trước mặt Bạch Sóc Đạo Sĩ không còn là con Hổ Yêu hung dữ với đôi mắt đỏ ngầu nữa. Thay vào đó là một con hổ trưởng thành với bộ lông màu vàng hung óng ả, đôi mắt màu hổ phách trong veo, hiền lành. Nó quỳ xuống, đầu cúi thấp, thể hiện sự hối lỗi và biết ơn.

Bạch Sóc Đạo Sĩ nhẹ nhàng tiến lại gần Hổ Yêu, ánh mắt ngài tràn đầy sự cảm thông và tha thứ. Ngài biết rằng hành trình để chữa lành hoàn toàn vết thương trong tâm hồn con hổ sẽ còn dài, nhưng đây là một khởi đầu tốt đẹp. Oán khí đã tan biến, nhường chỗ cho sự tỉnh ngộ và hối hận.

Không gian tĩnh lặng đến lạ thường, chỉ còn tiếng thở nhẹ nhàng của Hổ Yêu và tiếng gió khe khẽ. Bạch Sóc Đạo Sĩ biết rằng, bóng tối đã bị xua tan, và bình minh đang dần hé rạng trong tâm hồn con vật từng bị oán hận giày vò. Sự thay đổi này không chỉ mang lại hy vọng cho Hổ Yêu mà còn mở ra một tương lai tươi sáng hơn cho ngôi làng Bình An

Chương 15: Giọt Nước Mắt Hối Hận

Hổ Yêu quỳ rạp xuống trước mặt Bạch Sóc Đạo Sĩ, thân hình to lớn của nó run rẩy nhẹ. Đôi mắt màu hổ phách giờ đây đã hoàn toàn trong veo, không còn vương chút dấu vết nào của sự hung tợn hay oán hận. Thay vào đó, chúng ánh lên một nỗi buồn sâu sắc và sự hối hận chân thành.

Những giọt nước mắt lớn, trong suốt lăn dài trên khuôn mặt đầy vằn của con hổ, rơi xuống nền hang động ẩm ướt, tạo thành những vệt nhỏ lấp lánh dưới ánh sáng nhạt nhòa. Bạch Sóc Đạo Sĩ nhìn cảnh tượng ấy, trái tim ngài không khỏi xúc động. Ngài biết rằng những giọt nước mắt này là minh chứng cho sự tỉnh ngộ thật sự của Hổ Yêu.

Trong không gian tĩnh lặng, Hổ Yêu khẽ cất tiếng, giọng nói trầm khàn nhưng lại mang theo sự chân thành sâu sắc: "Ta... ta xin lỗi."

Lời xin lỗi đơn giản nhưng nặng trĩu ấy vang vọng trong hang động, chạm đến tận đáy lòng Bạch Sóc Đạo Sĩ. Ngài đã chứng kiến sự thay đổi kỳ diệu của con quái vật này, từ một sinh vật đầy oán hận trở về với bản chất hiền lành vốn có.

Bạch Sóc Đạo Sĩ nhẹ nhàng bước tới, đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên đầu Hổ Yêu. Lớp lông mềm mại của nó vẫn còn hơi ẩm vì những giọt nước mắt. Ngài khẽ xoa đầu con hổ, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng và tha thứ.

"Không sao đâu," Bạch Sóc Đạo Sĩ nói khẽ, giọng nói ấm áp như ánh mặt trời. "Những chuyện đã qua hãy để nó ngủ yên trong quá khứ. Quan trọng là ngươi đã nhận ra lỗi lầm của mình và có ý muốn thay đổi."

Nghe những lời nói đầy bao dung của Bạch Sóc Đạo Sĩ, Hổ Yêu ngước mắt nhìn ngài, trong ánh mắt ánh lên sự biết ơn vô hạn. Nó hiểu rằng mình đã gây ra rất nhiều đau khổ cho người dân làng Bình An, và sự tha thứ của Bạch Sóc Đạo Sĩ là một món quà vô giá mà nó không dám mong đợi.

"Ta... ta đã gây ra rất nhiều tội lỗi," Hổ Yêu tiếp tục, giọng nói vẫn còn run rẩy. "Ta đã làm hại gia súc của dân làng, gieo rắc nỗi sợ hãi khắp nơi. Ta... ta không xứng đáng được tha thứ."

Bạch Sóc Đạo Sĩ lắc đầu nhẹ nhàng. "Ai cũng có thể mắc sai lầm. Quan trọng là sau khi nhận ra sai lầm, chúng ta có đủ dũng cảm để hối hận và sửa chữa. Ngươi đã trải qua những đau khổ tột cùng, oán khí đã che mờ tâm trí ngươi. Giờ đây, khi ngươi đã tỉnh ngộ, hãy dùng sức mạnh của mình để bù đắp những lỗi lầm đã gây ra."

Hổ Yêu cúi đầu sâu hơn, tỏ vẻ ăn năn hối cải. Nó cảm nhận được tấm lòng từ bi và sự chân thành của Bạch Sóc Đạo Sĩ. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, một cảm giác bình yên và thanh thản lan tỏa trong tâm hồn nó.

Trong hang động tĩnh lặng, dưới ánh sáng dịu dàng, sự tha thứ đã được trao đi, và một khởi đầu mới đã được mở ra cho cả Bạch Sóc Đạo Sĩ và Hổ Yêu. Nỗi buồn và sự hối hận của con hổ đã chạm đến trái tim nhân hậu của vị đạo sĩ sóc trắng, và từ đây, một mối quan hệ mới, dựa trên sự cảm thông và lòng trắc ẩn, sẽ bắt đầu hình thành.
 
BẠCH SÓC ĐẠO TÂM: Cảm Hóa Hổ Yêu
chương16_chương20
Chương 16: Lòng Tha Thứ
Bạch Sóc Đạo Sĩ nhìn sâu vào đôi mắt hổ phách đang ngấn lệ của Hổ Yêu. Ngài hiểu rằng sự hối hận của con vật là chân thành. Oán khí đã tan biến, và giờ đây chỉ còn lại một linh hồn tổn thương đang khao khát sự tha thứ và một cơ hội để chuộc lỗi.

"Hổ Yêu," Bạch Sóc Đạo Sĩ nhẹ nhàng nói, giọng ngài vang vọng trong sự tĩnh lặng của hang động, "ta tha thứ cho ngươi."

Lời tha thứ ấy như một dòng nước mát lành tưới vào trái tim đang khô cằn của Hổ Yêu. Một sự nhẹ nhõm lan tỏa khắp cơ thể nó, những gánh nặng dường như đã được trút bỏ. Nó ngước đầu lên nhìn Bạch Sóc Đạo Sĩ, trong ánh mắt ánh lên niềm vui và sự biết ơn vô bờ.

"Nhưng," Bạch Sóc Đạo Sĩ tiếp tục, giọng ngài trở nên nghiêm nghị hơn, "sự tha thứ của ta không có nghĩa là những gì ngươi đã gây ra sẽ bị lãng quên. Ngươi đã gieo rắc nỗi sợ hãi và gây ra nhiều thiệt hại cho dân làng Bình An. Ngươi cần phải chịu trách nhiệm cho những hành động của mình."

Hổ Yêu cúi đầu, vẻ mặt đầy ăn năn. "Ta hiểu. Ta sẽ làm mọi thứ có thể để bù đắp những lỗi lầm đã gây ra."

"Vậy thì hãy đi cùng ta," Bạch Sóc Đạo Sĩ nói, vẫy tay ra hiệu. "Chúng ta sẽ cùng nhau trở về làng."

Hổ Yêu ngạc nhiên ngước nhìn Bạch Sóc Đạo Sĩ. "Trở về làng? Nhưng... nhưng dân làng sẽ không bao giờ chấp nhận ta. Họ sợ hãi ta."

"Ta sẽ nói chuyện với họ," Bạch Sóc Đạo Sĩ đáp lời, giọng đầy tự tin. "Ta tin rằng, khi họ biết được sự thật về ngươi và thấy được sự hối hận chân thành của ngươi, họ sẽ cho ngươi một cơ hội."

Với sự dẫn dắt của Bạch Sóc Đạo Sĩ, Hổ Yêu lặng lẽ bước ra khỏi hang động. Ánh sáng ban mai rực rỡ chiếu rọi thân hình to lớn của nó, không còn đáng sợ mà lại mang một vẻ gì đó hiền lành và cô độc.

Hành trình trở về làng diễn ra trong im lặng. Bạch Sóc Đạo Sĩ đi phía trước, dẫn đường, còn Hổ Yêu thì lặng lẽ theo sau, trong lòng vừa lo lắng vừa hy vọng.

Khi bóng dáng Bạch Sóc Đạo Sĩ và Hổ Yêu xuất hiện ở đầu làng, những người dân Bình An không khỏi kinh ngạc. Họ nhìn con hổ to lớn với sự ngỡ ngàng và sợ hãi. Tiếng xì xào bàn tán nổi lên khắp nơi.

Bạch Sóc Đạo Sĩ giơ tay ra hiệu, yêu cầu mọi người giữ trật tự. Rồi ngài cất giọng nói vang vọng khắp ngôi làng: "Hỡi dân làng Bình An, ta đã trở về. Và ta mang theo một người bạn."

Ngài quay sang nhìn Hổ Yêu, ánh mắt hiền từ. "Đây là Hổ Yêu. Nó đã từng khiến mọi người sợ hãi, nhưng giờ đây, nó đã tỉnh ngộ và vô cùng hối hận về những hành động của mình."

Bạch Sóc Đạo Sĩ kể cho dân làng nghe về những gì ngài đã khám phá được trong ngôi đền cổ, về quá khứ bi thương của Hổ Yêu và sự phản bội mà nó đã phải gánh chịu. Ngài cũng nói về sự hối hận chân thành của con hổ và lòng quyết tâm muốn bù đắp những lỗi lầm đã gây ra.

Nghe câu chuyện của Bạch Sóc Đạo Sĩ, sự sợ hãi trong mắt nhiều người dân dần tan biến, nhường chỗ cho sự ngạc nhiên và tò mò. Họ nhìn Hổ Yêu với ánh mắt khác trước, không còn hoàn toàn là sự kinh hãi mà còn có chút cảm thông.

Bạch Sóc Đạo Sĩ kết thúc lời nói của mình bằng một lời khẩn cầu: "Tôi biết rằng những gì Hổ Yêu đã gây ra không thể dễ dàng xóa bỏ. Nhưng tôi mong mọi người hãy mở lòng, cho nó một cơ hội để chứng minh sự thay đổi của mình. Chúng ta hãy cùng nhau xây dựng lại cuộc sống bình yên cho ngôi làng này."

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, bà lão Tám run rẩy bước lên phía trước, nhìn Hổ Yêu với ánh mắt hiền từ. "Nếu đạo sĩ đã tin tưởng nó, thì chúng tôi cũng sẽ thử tin tưởng."

Lời nói của bà lão như một tia nắng ấm áp xua tan đi bầu không khí căng thẳng. Dần dần, những người dân khác cũng bắt đầu gật đầu đồng ý. Họ đã quá mệt mỏi với cuộc sống trong sợ hãi, và họ hy vọng rằng sự xuất hiện của Hổ Yêu, trong một vai trò mới, sẽ mang lại sự bình yên thật sự cho ngôi làng của họ
Chương 17: Bước Chân Ngỡ Ngàng

Với cái gật đầu đồng ý của bà lãoTám và những tiếng hưởng ứng rụt rè từ đám đông, một bầu không khí ngỡ ngàng nhưng cũng đầy hy vọng bao trùm lên ngôi làng Bình An. Bạch Sóc Đạo Sĩ mỉm cười hiền hậu, quay sang Hổ Yêu và khẽ gật đầu, ra hiệu cho nó đi theo.

Những bước chân đầu tiên của Hổ Yêu trên con đường dẫn vào làng nặng trịch. Nó cảm nhận được vô số ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, trong đó có cả sự tò mò, nghi ngờ và vẫn còn đâu đó chút sợ hãi. Con vật khổng lồ cố gắng bước đi thật nhẹ nhàng, tránh gây ra tiếng động lớn, như thể sợ rằng sẽ làm tan vỡ sự chấp nhận mong manh này.

Bạch Sóc Đạo Sĩ đi bên cạnh Hổ Yêu, dáng vẻ nhỏ bé nhưng lại toát ra một sự kiên định và bình an lạ thường. Sự hiện diện của ngài dường như là một sự đảm bảo, một lời hứa về một tương lai tốt đẹp hơn.

Dân làng đứng dọc hai bên đường, lặng lẽ quan sát. Trẻ em tò mò nép sau lưng cha mẹ, đôi mắt tròn xoe nhìn con hổ mà trước đây chúng chỉ dám nghe kể trong những câu chuyện kinh dị. Những người đàn ông trụ cột trong gia đình thì nhìn Hổ Yêu với vẻ thận trọng, nhưng ánh mắt họ cũng ánh lên một tia hy vọng. Những người phụ nữ lớn tuổi chắp tay khấn thầm, cầu mong sự bình yên thật sự sẽ trở lại với ngôi làng.

Không gian yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió nhẹ thổi qua những hàng cây và tiếng bước chân khẽ khàng của Bạch Sóc Đạo Sĩ và Hổ Yêu. Ánh nắng ban mai chiếu rọi, nhuộm vàng những mái nhà tranh và gương mặt của những người dân đang dõi theo.

Khi Bạch Sóc Đạo Sĩ và Hổ Yêu đi ngang qua, một vài người dân mạnh dạn cúi đầu chào ngài. Một số người còn khẽ mỉm cười với Hổ Yêu, một nụ cười còn e dè nhưng chân thành. Đáp lại, Hổ Yêu chỉ dám khẽ cúi đầu, đôi mắt hổ phách nhìn xuống đất, tỏ vẻ biết ơn và hối lỗi.

Cảnh tượng một con hổ to lớn đi giữa ngôi làng, bên cạnh là một đạo sĩ sóc trắng nhỏ bé, quả thực là một điều kỳ lạ chưa từng thấy. Nhưng trong sự kỳ lạ ấy lại ẩn chứa một niềm tin mới, một hy vọng về sự hòa hợp và bình yên.

Bạch Sóc Đạo Sĩ dẫn Hổ Yêu đến một khu đất trống ở gần bìa làng, nơi ít người qua lại. Ngài muốn cho Hổ Yêu một không gian riêng, để nó có thể dần dần làm quen với cuộc sống mới mà không gây ra quá nhiều lo lắng cho dân làng.

"Đây sẽ là nơi ngươi ở tạm," Bạch Sóc Đạo Sĩ nói với Hổ Yêu. "Hãy kiên nhẫn, mọi người sẽ dần chấp nhận ngươi thôi."

Hổ Yêu gật đầu, ánh mắt nhìn về phía ngôi làng với một nỗi niềm khó tả. Nó biết rằng con đường phía trước sẽ còn nhiều khó khăn, nhưng nó tin rằng, với sự giúp đỡ của Bạch Sóc Đạo Sĩ và lòng chân thành của mình, nó sẽ có thể hòa nhập với cuộc sống nơi đây và chuộc lại những lỗi lầm đã gây ra. Bước chân ngỡ ngàng của Hổ Yêu vào ngôi làng Bình An đã mở ra một trang mới trong câu chuyện của cả con người và loài vật nơi đây.
Chương 18: Chứng Minh Bằng Hành Động

Thời gian trôi qua, cuộc sống ở làng Bình An dần có những thay đổi tích cực. Bạch Sóc Đạo Sĩ đã dành nhiều thời gian trò chuyện với dân làng, giải thích cặn kẽ về sự hối hận của Hổ Yêu và khuyến khích họ mở lòng đón nhận người bạn mới này. Ban đầu, sự nghi ngờ vẫn còn đó, nhưng sự chân thành và kiên trì của Bạch Sóc Đạo Sĩ đã lay chuyển được trái tim của nhiều người.

Hổ Yêu cũng ý thức được sự khó khăn trong việc lấy lại niềm tin của dân làng. Nó lặng lẽ quan sát cuộc sống của họ, nhận ra những vất vả trong việc đồng áng và những mối nguy hiểm tiềm ẩn từ khu rừng. Với sức mạnh vốn có của mình, nó bắt đầu tìm cách giúp đỡ một cách âm thầm.

Những đêm trăng sáng, người dân thường nghe thấy tiếng bước chân nặng nề đi tuần quanh những cánh đồng lúa đang vào mùa. Sáng hôm sau, họ kinh ngạc nhận ra không còn dấu vết của những loài thú hoang thường lẻn vào phá hoại mùa màng. Hóa ra, Hổ Yêu đã tự nguyện trở thành người bảo vệ bất đắc dĩ cho những thửa ruộng của dân làng.

Rồi một ngày, một nhóm thợ săn lạ mặt từ đâu kéo đến, lăm lăm vũ khí định xâm nhập vào khu rừng già để săn bắt. Người dân Bình An vô cùng lo lắng, họ biết rằng những kẻ này rất hung hãn và sẽ không ngần ngại làm hại đến cả người dân nếu bị phát hiện.

Khi nhóm thợ săn tiến vào gần bìa làng, Hổ Yêu đã âm thầm xuất hiện, chắn ngang đường đi của chúng. Với thân hình to lớn và tiếng gầm uy lực, nó khiến những kẻ săn bắt phải kinh hãi dừng bước. Bọn chúng chưa từng thấy một con hổ nào to lớn và hung dữ đến vậy. Sau một hồi do dự, nhận thấy sự quyết tâm bảo vệ lãnh thổ của Hổ Yêu, nhóm thợ săn đành phải lủi thủi bỏ đi.

Tin tức về việc Hổ Yêu bảo vệ mùa màng và xua đuổi thợ săn nhanh chóng lan truyền khắp ngôi làng. Từ sự nghi ngờ và sợ hãi ban đầu, người dân bắt đầu nhìn nhận Hổ Yêu bằng một ánh mắt khác. Họ nhận ra rằng, con vật này không còn là mối nguy hiểm mà đã trở thành một người bảo vệ đáng tin cậy.

Bạch Sóc Đạo Sĩ rất vui mừng khi chứng kiến sự thay đổi này. Ngài biết rằng Hổ Yêu đang cố gắng hết sức để chứng minh sự hối hận của mình bằng những hành động cụ thể. Mối quan hệ giữa dân làng và Hổ Yêu dần trở nên tốt đẹp hơn. Họ không còn xa lánh hay sợ hãi nó nữa, thay vào đó là sự tò mò và dần dần là sự tin tưởng.

Những đứa trẻ bắt đầu mạnh dạn hơn khi ra ngoài chơi, đôi khi chúng còn rụt rè mang chút đồ ăn đến đặt trước nơi ở của Hổ Yêu ở bìa rừng. Người lớn thì bắt đầu trò chuyện với nó, ban đầu còn e dè, nhưng sau đó là những lời cảm ơn chân thành.

Hổ Yêu đáp lại bằng sự im lặng và những hành động bảo vệ thầm lặng. Nó không tìm kiếm sự tán dương hay đền đáp, mà chỉ muốn dùng sức mạnh của mình để mang lại sự an toàn và bình yên cho những người dân đã chấp nhận nó. Qua những hành động thiết thực, Hổ Yêu đang dần xóa bỏ đi những ký ức kinh hoàng trong quá khứ và xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp với cộng đồng làng Bình An

Chương 19: Lửa Thử Vàng

Sự thay đổi trong thái độ của người dân làng Bình An đối với Hổ Yêu diễn ra một cách chậm rãi nhưng chắc chắn, như ngọn lửa âm ỉ dần dần lan rộng. Những hành động bảo vệ thầm lặng của Hổ Yêu đã gieo những hạt giống tin tưởng đầu tiên.

Rồi mùa gặt đến, một mối lo lắng thường trực đối với người dân Bình An. Nạn chuột hoành hành luôn là một vấn đề nan giải, đe dọa đến thành quả lao động cả năm của họ. Năm nay, điều kỳ diệu đã xảy ra. Không một đàn chuột nào dám bén mảng đến những cánh đồng lúa chín vàng. Người dân không ai bảo ai đều hiểu rằng Hổ Yêu đã âm thầm canh giữ, bảo vệ mùa màng cho họ.

Một buổi chiều, một cơn mưa lớn bất ngờ đổ xuống, nước sông dâng cao đe dọa nhấn chìm những ngôi nhà ven sông. Trong cơn hoảng loạn, người dân đã chứng kiến cảnh tượng Hổ Yêu dùng sức mạnh phi thường của mình di chuyển những khúc gỗ lớn, gia cố bờ kè, giúp ngăn chặn dòng nước lũ hung dữ tràn vào làng. Hình ảnh con hổ khổng lồ ngâm mình trong dòng nước chảy xiết, miệt mài làm việc không ngơi nghỉ, đã khắc sâu vào tâm trí mỗi người dân.

Những sự kiện như vậy, dù lớn hay nhỏ, cứ liên tục diễn ra. Mỗi hành động của Hổ Yêu đều là một minh chứng rõ ràng nhất cho sự thay đổi và lòng hối hận chân thành của nó. Dần dần, sự sợ hãi trong lòng người dân nhường chỗ cho sự cảm kích và tin tưởng.

Họ bắt đầu cởi mở hơn với Hổ Yêu. Những ánh mắt dò xét và nghi ngờ ban đầu đã thay bằng những nụ cười thân thiện. Người dân không còn tránh né khi gặp nó nữa, thay vào đó, họ dừng lại trò chuyện, hỏi han. Những đứa trẻ mạnh dạn mang đồ ăn đến cho Hổ Yêu không còn rụt rè như trước, chúng còn dám vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.

Bạch Sóc Đạo Sĩ luôn dõi theo những thay đổi này với ánh mắt ấm áp. Ngài biết rằng, lòng tin giống như một hạt giống quý, cần thời gian và sự chăm sóc để nảy mầm và phát triển. Những hành động của Hổ Yêu chính là nguồn dinh dưỡng tốt nhất cho hạt giống ấy.

Một buổi tối, bên bếp lửa bập bùng, bà lão Tám, người cao tuổi nhất làng, đã nói với những người xung quanh: "Con hổ này, tuy hình dáng hung dữ, nhưng tấm lòng lại rất tốt. Nó đã thật sự thay đổi rồi."

Lời nói của bà lão như một sự khẳng định chắc chắn, một sự công nhận cuối cùng từ một người đã trải qua biết bao thăng trầm của cuộc đời. Từ đó trở đi, Hổ Yêu không còn là nỗi sợ hãi mà đã trở thành một phần không thể thiếu của làng Bình An, một người bạn đồng hành đáng tin cậy. Lửa thử vàng, gian nan thử sức. Qua những thử thách, Hổ Yêu đã chứng minh được sự thay đổi của mình và giành lại được niềm tin của người dân.
Chương 20: Lời Chia Tay

Cuộc sống ở làng Bình An đã trở lại vẻ thanh bình vốn có, thậm chí còn trở nên ấm áp và tràn đầy sức sống hơn xưa. Dân làng và Hổ Yêu đã học được cách sống hòa thuận, dựa vào nhau để cùng tồn tại và phát triển. Bạch Sóc Đạo Sĩ nhìn cảnh tượng ấy, lòng ngài tràn ngập niềm vui và sự mãn nguyện. Nhiệm vụ của ngài ở nơi đây đã hoàn thành.

Một buổi sáng tinh mơ, khi những giọt sương còn đọng trên lá, Bạch Sóc Đạo Sĩ lặng lẽ chuẩn bị hành lý. Hành trang của ngài vẫn đơn giản như ngày ngài mới đến: chiếc áo bào trắng, thanh kiếm gỗ đào và bình hồ lô nhỏ. Nhưng trong tâm trí ngài lại chứa đựng biết bao kỷ niệm và tình cảm với những người dân nơi đây.

Khi ngài bước ra khỏi ngôi nhà nhỏ mà dân làng đã dành cho, một vài người đã thức giấc và chờ đợi ngài. Bà lão Tám, người đàn ông trung niên đã từng nghi ngờ ngài, những đứa trẻ líu ríu vây quanh… tất cả đều có mặt để tiễn ngài lên đường.

"Đạo sĩ, ngài định đi sao?" bà lão Tám nghẹn ngào hỏi, đôi mắt rớm lệ.

Bạch Sóc Đạo Sĩ khẽ gật đầu, mỉm cười hiền hậu. "Bần đạo rất vui vì đã có thể giúp mọi người. Nơi đây đã trở nên bình yên và hạnh phúc, Bần đạo cũng nên tiếp tục hành trình của mình."

"Nhưng... ngài sẽ đi đâu?" một cậu bé rụt rè hỏi.

"Vẫn còn rất nhiều nơi trên thế gian này cần đến sự giúp đỡ," Bạch Sóc Đạo Sĩ trả lời, xoa đầu cậu bé. "bần đạo phải đi để giúp đỡ những người khác nữa."

Lúc này, Hổ Yêu từ từ bước đến, thân hình to lớn của nó đứng sừng sững phía sau đám đông. Đôi mắt hổ phách của nó nhìn Bạch Sóc Đạo Sĩ với một nỗi buồn man mác.

Bạch Sóc Đạo Sĩ tiến đến gần Hổ Yêu, ngước nhìn nó với ánh mắt trìu mến. "Ngươi hãy ở lại đây, bảo vệ dân làng. Ngươi đã trở thành một phần không thể thiếu của nơi này rồi."

Hổ Yêu khẽ gật đầu, một tiếng thở dài nhẹ nhàng thoát ra từ lồng ngực nó. Nó hiểu rằng, dù rất muốn đi theo Bạch Sóc Đạo Sĩ, nhưng trách nhiệm của nó là ở lại và bảo vệ ngôi làng đã chấp nhận nó.

Bạch Sóc Đạo Sĩ ôm quyền (khoanh tay lễ ,lễ chắp tay), cúi chào tạm biệt những người dân làng Bình An. Họ cũng đồng loạt cúi chào đáp lễ, trong lòng đầy biết ơn và luyến tiếc.

Rồi, với những bước chân nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, Bạch Sóc Đạo Sĩ quay lưng, hướng về phía con đường mòn dẫn ra khỏi thung lũng. Bóng dáng nhỏ bé của ngài dần khuất sau những hàng cây xanh, để lại sau lưng một ngôi làng đã tìm lại được bình yên và một người bạn đồng hành trung thành là Hổ Yêu. Hành trình của Bạch Sóc Đạo Sĩ vẫn còn dài, những thử thách và những câu chuyện mới đang chờ đợi ngài ở phía trước. Nhưng những gì ngài đã làm được ở làng Bình An sẽ mãi mãi là một kỷ niệm đẹp trong cuộc đời tu hành của ngài.
 
BẠCH SÓC ĐẠO TÂM :Bạch Sóc và Yêu Quái Nhền Nhện,
chương 1 - chương 5
Chương 1: Thiền Định Giữa Rừng Sâu

Ánh nắng vàng như tơ lụa len lỏi qua tầng tầng lớp lớp tán lá cổ thụ, rắc những đốm sáng lung linh xuống nền rừng. Không khí trong lành, ẩm ướt mang theo hương đất, hương cây lá và mùi hoa dại thanh khiết. Tiếng chim hót líu lo, trong trẻo như những viên ngọc lăn trên lá, hòa cùng tiếng gió xào xạc dịu nhẹ, tạo nên một bản hòa ca yên bình của thiên nhiên. Đây là chốn bồng lai nơi sâu thẳm của Khu Rừng Vĩnh Hằng, nơi mà ít dấu chân con người dám đặt tới.

Trên một tảng đá rêu phong phủ xanh mướt, giữa khung cảnh thanh tịnh ấy, một hình hài nhỏ bé ngồi bất động. Đó là Bạch sóc đạo sĩ . Chú khoác trên mình chiếc áo đạo sĩ màu trắng tinh khôi, đã sờn cũ theo năm tháng nhưng vẫn giữ được vẻ trang nghiêm. Lưng chú đeo một chiếc hồ lô nhỏ nhắn màu nâu sẫm, trông có vẻ bình thường nhưng lại ẩn chứa bí mật không ai hay.

Đôi mắt tròn xoe của Bạch Sóc Đạo Sĩ khép hờ, đôi tai nhỏ vểnh lên lắng nghe từng hơi thở của rừng già. Mỗi thớ lông trắng muốt trên thân chú dường như đều đang hấp thụ tinh hoa của đất trời, hơi thở đều đặn và chậm rãi. Chú đang nhập định, đưa tâm trí hòa vào vũ trụ bao la, cảm nhận từng dòng chảy năng lượng của tự nhiên.

Ngay cả khi đang thiền định sâu, giác quan của Bạch Sóc Đạo Sĩ vẫn vô cùng nhạy bén. Từng luồng gió nhẹ thoảng qua, từng chiếc lá khẽ động, từng hạt sương đêm còn đọng lại trên cỏ đều không thoát khỏi cảm nhận của chú. Chú tu luyện không phải để tìm kiếm sức mạnh cá nhân hay những phép thuật cao siêu để khoe khoang. Từ khi còn là một chú sóc non nớt, chú đã tận mắt chứng kiến những nỗi khổ đau của dân lành: những làng mạc bị yêu quái quấy phá, những cánh đồng khô cằn vì hạn hán, hay những sinh linh yếu ớt không thể tự bảo vệ mình. Chính những hình ảnh đó đã khắc sâu vào tâm trí chú, thôi thúc chú từ bỏ cuộc sống an nhàn của loài sóc để tìm kiếm con đường tu đạo, mong một ngày có đủ năng lực để cứu giúp chúng sinh. Chiếc hồ lô trên lưng chú, vật báu được sư phụ truyền lại, là biểu tượng cho lời thề son sắt ấy. Nó không chỉ là một pháp khí, mà còn là một người bạn đồng hành, chứng kiến mọi nỗ lực và gian nan của chú trên con đường hành hiệp trượng nghĩa.

Bỗng, sự yên bình bị cắt ngang một cách đột ngột. Một tiếng kêu thất thanh, chói tai vang lên. "Chít! Chít! Chít!" – đó là tiếng kêu sợ hãi của một chú chim non, âm thanh yếu ớt nhưng đầy tuyệt vọng, xuyên thẳng vào tâm trí đang định của Bạch Sóc Đạo Sĩ. Đôi tai chú vểnh cao hơn, đầu hơi giật mình, và đôi mắt đen láy từ từ mở ra. Ánh nhìn của chú sắc như dao, quét nhanh về phía phát ra âm thanh.

Bạch Sóc Đạo Sĩ đã ngừng thiền. Có điều gì đó không ổn. Một sự báo động dấy lên trong lòng chú. Lời thề cứu giúp chúng sinh một lần nữa vang vọng trong tâm trí, thúc giục chú hành động.

Chú chim non đang kêu cứu. Và Bạch Sóc Đạo Sĩ không bao giờ ngoảnh mặt làm ngơ trước tiếng gọi của khổ đau
Chương 2: Dấu Vết Đầu Tiên

Tiếng kêu của chú chim non ngày càng yếu ớt và thảm thiết. Nó không còn là những tiếng "chít" vang vọng mà chỉ còn là những tiếng rên rỉ nghèn nghẹt, như thể sự sống đang dần cạn kiệt. Trái tim của Bạch Sóc Đạo Sĩ như bị bóp nghẹt. Chú không thể chần chừ thêm một khắc nào.

Với đôi mắt tinh anh quét nhanh khắp các tán cây, Bạch Sóc Đạo Sĩ bật dậy, thân hình nhỏ bé thoắt cái đã biến thành một vệt trắng lao đi vun vút. Chú lướt đi trên những cành cây cổ thụ với tốc độ kinh ngạc, nhẹ nhàng và linh hoạt như một bóng ma. Tiếng lá cây xào xạc dưới mỗi bước chân chú, tạo thành một âm thanh "rào rào" liên tục, nhưng không phải là tiếng động ồn ào mà là một vũ điệu của sự cấp bách. Cánh rừng như mở lối cho chú, những tán lá rậm rạp nghiêng mình, những thân cây già nua như thầm thì cổ vũ.

Dọc đường đi, Bạch Sóc Đạo Sĩ không khỏi chú ý đến sự thay đổi của cảnh vật. Ánh sáng càng lúc càng lờ mờ. Những tán lá trở nên dày đặc hơn, che khuất gần hết ánh nắng mặt trời. Không khí bắt đầu trở nên nặng nề, dường như có một thứ gì đó tà ác đang len lỏi, bóp nghẹt sự sống của khu rừng. Mùi hương đất ẩm trộn lẫn với một thứ mùi tanh nồng, ngai ngái, rất lạ lẫm và khó chịu.

Chú chim non ở đâu đó phía trước, tiếng kêu đã gần như tắt hẳn. Chỉ còn lại những tiếng vẫy vùng yếu ớt, những tiếng đập cánh tuyệt vọng, chốc chốc lại va vào một thứ gì đó mềm mại nhưng dính chặt.

Cuối cùng, sau vài phút phi như bay, Bạch Sóc Đạo Sĩ dừng lại trên một cành cây cao, đôi mắt chú mở to. Trước mắt chú là một cảnh tượng đau lòng: một góc rừng rậm rạp, ẩm thấp, nơi ánh sáng khó lòng xuyên tới. Giữa hai cành cây lớn, một màng tơ nhện trắng dính , mỏng manh như sương nhưng lại chắc chắn đến ghê người, đang treo lơ lửng. Và trong tấm lưới tử thần đó, một chú chim non nhỏ bé, lông xù, đang quằn quại. Đôi cánh nhỏ bé của nó đập yếu ớt, chân cào cấu vô vọng vào lớp tơ dai dẳng, cố gắng thoát ra nhưng chỉ càng bị trói chặt hơn. Lớp lông mềm mại đã bị dính bết lại, đôi mắt bé xíu long lanh sợ hãi.

Bạch Sóc Đạo Sĩ cảm nhận rõ ràng sự tuyệt vọng toát ra từ chú chim non. Lòng trắc ẩn trong chú dâng lên mạnh mẽ, hòa cùng với sự tức giận đối với kẻ đã gây ra cảnh tượng này. Chiếc hồ lô trên lưng chú khẽ rung lên, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho chú.

Không chút do dự, Bạch Sóc Đạo Sĩ lao nhanh xuống. Cuộc giải cứu phải diễn ra ngay lập tức, trước khi quá muộn.
Chương 3: Lưỡi Dao Của Lòng Trắc Ẩn

Bạch Sóc Đạo Sĩ không cho phép mình chần chừ. Đôi mắt chú dán chặt vào chú chim non đang hấp hối trong lớp tơ, và một dòng năng lượng ấm áp, dứt khoát dâng lên trong lòng. Nhanh như cắt, chú lao đến, bật nhảy lên cành cây nơi chú chim non bị mắc kẹt.

Lớp tơ nhện trắng muốt, dính dấp và dai hơn chú nghĩ. Mặc dù trông có vẻ mỏng manh, nhưng khi chạm vào, nó lại bám chặt vào móng vuốt của chú. Tuy nhiên, Bạch Sóc Đạo Sĩ đã tu luyện không ít năm, quen với việc xử lý những chất liệu kỳ lạ. Chú tập trung, dồn sức mạnh linh hoạt vào những chiếc móng vuốt sắc nhọn của mình. "Xoẹt!" Một tiếng động gọn ghẽ vang lên khi lưỡi móng vuốt được bao bọc bởi một lớp linh lực mỏng, lướt qua sợi tơ. Từng sợi, từng sợi tơ dai dẳng bị cắt đứt.

Chú chim non cảm nhận được sự giải thoát dần đến. Nó ngừng giãy giụa, đôi mắt bé xíu ngước nhìn Bạch Sóc Đạo Sĩ với vẻ biết ơn vô bờ bến. Lớp tơ nhện cứ thế bị gỡ bỏ từng chút một. Bạch Sóc Đạo Sĩ tỉ mỉ gỡ những sợi tơ còn vương trên lông chú chim, tránh làm nó bị thương.

Cuối cùng, chú chim non đã hoàn toàn được tự do. Nó run rẩy vỗ nhẹ đôi cánh nhỏ, dường như vẫn chưa tin vào điều vừa xảy ra. Đôi mắt long lanh đầy vẻ biết ơn một lần nữa nhìn lên Bạch Sóc Đạo Sĩ, rồi với một tiếng "chít" yếu ớt, nó bay vụt đi, hòa vào tán lá xanh rậm rạp, dần biến mất.

Bạch Sóc Đạo Sĩ dõi theo bóng dáng chú chim non cho đến khi nó an toàn khuất dạng. Một nụ cười nhẹ nhõm thoáng hiện trên gương mặt chú. Lòng chú ấm áp lạ thường. Đây chính là mục đích tu luyện của chú, là niềm vui khi nhìn thấy một sinh linh yếu ớt được giải thoát.

Nhưng niềm vui đó không kéo dài lâu. Khi chú chim non đã bay đi, Bạch Sóc Đạo Sĩ mới có thời gian kiểm tra kỹ hơn tấm lưới tơ nhện kia. Đây không phải tơ của loài nhện thông thường. Nó dai hơn, có một thứ năng lượng âm u tỏa ra, và đặc biệt, một sợi tơ chính, dày hơn rất nhiều, kéo dài từ tấm lưới này, xuyên qua các cành cây, rồi thẳng vào sâu trong rừng. Sợi tơ đó không đơn thuần là một cái bẫy, nó dường như là một con đường, một dấu vết dẫn đến một nơi nào đó, một kẻ giăng bẫy lớn hơn.

Ánh mắt Bạch Sóc Đạo Sĩ trở nên dò xét. Tiếng gió xào xạc qua kẽ lá như một lời cảnh báo. Chú không thể bỏ qua dấu vết này. Nếu có một sinh vật ghê gớm nào đó đang gieo rắc tai ương trong khu rừng, thì đó chính là mối hiểm nguy mà chú phải đối mặt để bảo vệ bình yên cho các sinh linh khác.

Không chút chần chừ, với chiếc hồ lô vẫn còn lay động nhẹ nhàng trên lưng, Bạch Sóc Đạo Sĩ quyết định lần theo sợi tơ nhện. Con đường này có thể dẫn chú đến đâu, chú không biết. Nhưng chú biết một điều: kẻ nào gây hại cho sinh linh, kẻ đó sẽ phải đối mặt với Bạch Sóc đạo sĩ
Chương 4: Bước Chân Vào Vùng Đất U Ám

Sợi tơ nhện dày đặc, mang theo một thứ năng lượng âm u, như một con rắn trắng dẫn lối, lẩn khuất giữa những thân cây cổ thụ. Bạch Sóc Đạo Sĩ không vội vàng, mỗi bước chân đều cẩn trọng, đôi mắt tinh anh không ngừng quét khắp nơi. Chú cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của khu rừng. Càng đi sâu vào, không khí càng trở nên lạnh lẽo và ẩm ướt hơn. Ánh nắng mặt trời dường như bị nuốt chửng bởi những tán lá rậm rạp, tạo nên một thứ ánh sáng lờ mờ, ma mị.

Những màng tơ nhện bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều, không còn là những sợi đơn lẻ mà là những tấm màn khổng lồ, trắng xóa, giăng mắc chằng chịt giữa các thân cây cổ thụ. Chúng như những tấm rèm tang tóc, phủ lên vẻ đẹp vốn có của khu rừng, biến nó thành một mê cung kỳ quái. Một số màng tơ còn lấp lánh những giọt sương đêm chưa tan, tạo nên vẻ đẹp ảo ảnh nhưng lại ẩn chứa đầy rẫy hiểm nguy.

Tiếng lá cây khô kêu "lạo xạo" dưới chân Bạch Sóc Đạo Sĩ, phá vỡ sự tĩnh lặng đến rợn người. Chú lắng nghe kỹ, nhận ra đó không chỉ là tiếng lá thông thường, mà còn có cả tiếng "rít" nhẹ của gió khi thổi qua những sợi tơ nhện. Âm thanh ấy trầm đục, mang theo một sự ghê rợn khó tả, như tiếng thở dài của một sinh vật khổng lồ đang ẩn mình trong bóng tối.

Bạch Sóc Đạo Sĩ biết rằng chú đang tiến vào lãnh địa của kẻ thù. Đây không phải là một loài nhện bình thường, mà là một yêu quái. Linh cảm của chú mách bảo rằng kẻ này đã gây ra không ít tai ương cho khu rừng và những sinh linh sống trong đó. Lòng chú trĩu nặng, nhưng ý chí lại càng thêm kiên định. Chú nhớ lại lời sư phụ từng dạy: "Nơi nào có khổ đau, nơi đó cần có đạo pháp soi đường."

Chú dừng lại một lát, nhắm mắt lại, hít thở sâu, cảm nhận năng lượng của khu rừng. Có những luồng sinh khí yếu ớt đang bị hút cạn, và một luồng tà khí mạnh mẽ đang lan tỏa. Chiếc hồ lô trên lưng chú khẽ lay động, hơi ấm từ nó truyền sang lưng chú, như một lời động viên thầm lặng.

Bạch Sóc Đạo Sĩ mở mắt. Đôi mắt chú giờ đây không chỉ là sự cảnh giác mà còn ánh lên vẻ quyết tâm. Chú tiếp tục bước đi, lần theo sợi tơ nhện, tiến sâu hơn vào vùng đất u ám, nơi mà sự bình yên của rừng xanh đang bị đe dọa. Mỗi bước chân là một lời khẳng định cho lời thề cứu giúp dân lành của chú.
Chương 5: Cánh Cửa Địa Ngục

Bạch Sóc Đạo Sĩ tiếp tục lần theo sợi tơ nhện. Mỗi bước đi, chú càng cảm nhận rõ ràng hơn sự biến đổi kinh hoàng của khu rừng. Những cây thân lớn, từng xum xuê lá biếc, giờ đây bị bao phủ bởi lớp tơ nhện dày đặc như tuyết, nặng trĩu và u ám. Ánh sáng dường như đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một màu xám xịt bao trùm vạn vật. Tiếng gió rít qua những lớp tơ, tạo nên âm thanh "ù ù", "xào xạc" không ngừng nghỉ, như tiếng thì thầm của hàng vạn linh hồn bị mắc kẹt.

Bạch Sóc Đạo Sĩ dừng lại. Trước mắt chú là một khung cảnh ghê rợn đến lạnh sống lưng. Một hang động lớn, tối tăm, ẩn mình sâu sau những lùm cây rậm rạp và những tảng đá lởm chởm. Đó không phải là một hang động tự nhiên bình thường. Cửa hang bị bao phủ hoàn toàn bởi một lớp tơ nhện dày đặc ,trắng xóa, chằng chịt và vững chãi đến mức trông như một bức tường. Nó tạo thành một bức màn trắng bệch, ngăn cách thế giới bên ngoài với sự khủng khiếp ẩn chứa bên trong.

Từ lớp tơ ấy, một mùi tanh tưởi, hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi Bạch Sóc Đạo Sĩ, khiến chú phải nheo mắt khó chịu. Và kinh hoàng hơn, những chấm đen lấm tấm trên lớp tơ trắng hóa ra lại là xác của vô số côn trùng khô héo, từ những con bướm đủ màu sắc đến bọ cánh cứng, thậm chí cả xác chuột nhỏ, tất cả đều bị dính chặt, biến dạng, bị hút khô kiệt nhựa sống. Chúng là minh chứng rõ ràng nhất cho sự tàn bạo của kẻ ẩn mình bên trong.

Bạch Sóc Đạo Sĩ đứng bất động, đôi tai nhỏ khẽ vểnh lên, cố gắng lắng nghe. Chú cảm nhận được những luồng khí lạnh lẽo, âm u phả ra từ trong hang, như hơi thở của tử thần. Không có tiếng chim chóc, không một âm thanh của sự sống nào. Chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua cửa hang, tạo nên một sự im lặng đáng sợ.

Và rồi, một âm thanh rất nhỏ, nhưng đều đặn và rờn rợn, lọt vào tai chú. "Rắc... rắc... rắc..." Đó là một tiếng động mơ hồ, như tiếng ai đó đang bẻ gãy xương khô, hoặc thứ gì đó đang di chuyển chậm rãi, nhấm nháp con mồi. Tiếng động ấy vang vọng từ sâu thẳm bên trong, hứa hẹn một mối hiểm nguy lớn hơn nhiều so với những gì Bạch Sóc Đạo Sĩ từng đối mặt.

Hồ lô trên lưng Bạch Sóc Đạo Sĩ khẽ rung lên bần bật, ánh lên một vệt sáng mờ ảo dưới lớp áo đạo sĩ, như một lời cảnh báo, nhưng cũng là một lời cổ vũ. Chú biết mình đã đến đúng nơi rồi. Đây chính là hang ổ của kẻ đã gieo rắc nỗi kinh hoàng cho khu rừng.

Một thoáng chần chừ lướt qua trong tâm trí Bạch Sóc Đạo Sĩ. Nơi đây thực sự là một cái bẫy chết chóc. Nhưng rồi, hình ảnh chú chim non run rẩy, hình ảnh những xác côn trùng khô héo, và cả những lời thì thầm của dân lành thuở xưa mà chú từng chứng kiến, lại hiện về. Lời thề cứu giúp chúng sinh một lần nữa vang vọng mạnh mẽ.

Với ánh mắt kiên định, không một chút sợ hãi, Bạch Sóc Đạo Sĩ chuẩn bị tinh thần. Cánh cửa địa ngục này có thể dẫn đến cái chết, nhưng chú không thể lùi bước.
 
Back
Top